TƠ VƯƠNG NHƯ NƯỚC

20

“Thằng bé Tự An nhà bác rất trọng tình nghĩa, năm đó nó đi du học là do bác ép buộc.”

Khi mẹ Tống nói lời này, trên mặt hiện lên sự tịch mịch và hối hận.

“Thật ra trước đây bác không đồng ý cho nó và cháu ở bên nhau, nhà bác thuộc dòng dõi thư hương, nó lại là đứa có tương lai sáng lạn nhất gia tộc. Không riêng gì bác, tất cả mọi người đều hy vọng nó có thể thành tài, khi bác biết nó và cháu yêu nhau, bác cực lực phản đối, nhưng mà nó không muốn chia tay.”

“Nó nói nếu không để cho nó và cháu ở bên nhau thì nó thà chết cũng không chịu xuất ngoại.”

“Vân Sơ, hiện tại bác muốn nói một câu xin lỗi với cháu.”

Dứt lời bà ấy cúi đầu với tôi một cái thật sâu.

Tôi duỗi tay nhưng cuối cùng cũng không đỡ được bà ấy.

“Hiện giờ bác nói chuyện này với cháu có phải là muốn để cháu và Tống Tự An gương vỡ lại lành đúng không ạ?”

Mẹ Tống gật đầu, vẻ mặt xấu hổ: “Bác biết hiện tại cầu xin cháu điều này thật sự rất vô lý nhưng bác không thể không nói, Tự An thực sự yêu cháu, mấy năm nay ở nước ngoài nó cố chấp không chịu gọi điện cho chúng ta, kỳ thật bác biết nó vẫn luôn oán giận bác.”

“Nói thật ra, bác với bác trai đều thúc giục nó nhiều lần nhưng nó không muốn, nhiều năm như vậy đừng nói đến bạn gái, ngay cả đi xem mắt nó cũng không đi, từ nhỏ tới lớn nó luôn cố chấp như vậy. Nó đã xác định với ai tuyệt nhiên không thay đổi. Bác đã già rồi coi như cũng hiểu rõ.”

“Người Tự An thích là cháu, chắc chắn cháu có điểm hơn người mới làm nó thích được. Bác và bác trai đồng ý để hai đứa ở bên nhau.”

Lúc bà ấy nói lời này, lòng tôi khó xử cực kỳ.

Chẳng lẽ tôi và Tống Tự An có yêu nhau hay không còn phải được bà ấy đồng ý?

“Cảm ơn bác đã nói những lời này với cháu, rốt cuộc đã lâu như vậy rồi, cháu cũng không phải kiểu người không phải Tống Tự An thì không gả.”

Sau khi tiễn mẹ Tống đi, vào đến nhà Tống Tự An gấp không chờ nổi mà lôi tôi hỏi xem bà ấy nói gì với tôi.

Tôi cười nhạt một tiếng: “Không có gì, chỉ là nói mấy chuyện trước đây.”

Đáy mắt Tống Tự AN ẩn chứa bi thương, vành mắt hơi phiếm hồng: “A Sơ, mặc kệ người khác nói gì chúng ta ở bên nhau được không?”

“Chuyện trước kia là anh ép em quá cho nên mới làm em có cảm giác không thở nổi.”

Tất cả sự việc đều đã được giải thích.

Hóa ra chỉ có mình tôi không biết rõ tình hình lúc đó, Tống Tự An đã dùng hết khả năng để bảo vệ tôi, cẩn thận gìn giữ tôn nghiêm cho tôi.

Thật ra anh ấy đã đủ tốt rồi.

“Tống Tự An, vẫn câu nói cũ, em phải suy nghĩ cho kỹ, anh cũng vậy.”

“Ưm…”

Những nụ hôn dày đặc bao trùm lấy tôi, cả người tôi mềm đến nỗi suýt đứng không nổi.

Thoáng thấy Mộc Mộc đang ở bên cạnh, lúc này tôi mới bừng tỉnh đẩy Tống Tự An ra, xoay người đi chỗ khác.

Lau miệng xong, tôi bế Mộc Mộc chuẩn bị về.

Tống Tự An đột nhiên nắm lấy cổ tay tôi, cúi đầu nói: “Anh xin lỗi.”

Mộc Mộc đong đưa cái tay bé xíu: “Tạm biệt chú Tống ạ.”

“Tạm biệt, A Sơ.”

Sau khi về đến nhà, Mộc Mộc khờ dại hỏi tôi: “Mami, người và chú Tống yêu nhau sao?”

Tôi lập tức vừa xấu hổ lại vừa tức giận: “Tí tuổi ranh, biết gì mà yêu với đương hả?”

Mộc Mộc nghiêm túc gật đầu: “Trên TV người ta nói hai người yêu nhau thì mới hôn môi, mami và chú Tống lúc nãy hôn nhau còn gì.”

Trong giây phút đó tôi không biết nên khen tôi hay là khen Tống Tự An.

Sinh ra được thằng con trưởng thành sớm như vậy.

“Được rồi, đến giờ đi ngủ rồi, mẹ kể chuyện cho con nghe.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi