TỎA HỒN

Edit: Nhật Nguyệt Phong Hoa

***

Cả Tô Tiện và Sở Khinh Tửu đều hơi ngạc nhiên khi nghe câu nói của Thư Vô Tri. Tô Tiện nói: "Người có thể giúp huynh ấy khôi phục lại?"

"Ta không biết nhưng có thể thử xem." Thư Vô Tri ra vẻ không chắc chắn, nói tiếp, "Cho dù thất bại cũng trở về nguyên dạng như bây giờ thôi, không bằng cứ thử xem, các ngươi thấy sao?"

Sở Khinh Tửu và Tô Tiện nhìn nhau, chưa trả lời vội.

Quang cầu bên kia không nhịn được nhảy dựng lên: "Ta... không muốn hồi phục."

"Ồ?" Thư Vô Tri thật không ngờ nó không đồng ý. Hắn nhướng mày ngạc nhiên, quay đầu nhìn Tô Tiện. Ánh mắt Tô Tiện dán chặt trên người Sở Khinh Tửu, muốn biết quyết định của hắn. Sở Khinh Tửu xoay mặt đi tránh tiếp xúc với tầm mắt của Tô Tiện, nói nhỏ: "Ta cũng không..."

"Vì sao?" Tô Tiện không đợi Sở Khinh Tửu nói xong đã hỏi.

Sở Khinh Tửu cười cười nói: "Cho dù ta ra ngoài rồi thì có thể thế nào nữa?"

"Ta vẫn chỉ là một cô hồn dã quỷ, không thể thấy ánh mặt trời, không thể ở bên muội như ngày trước. Đã như vậy thì ra ngoài hay không có gì khác biệt?"

Hắn một hơi nói hết câu.

Bởi vì quá rõ tính cách của Tô Tiện, có ngăn nàng cũng vô dụng. Sở Khinh Tửu biết nàng nhất định muốn tìm cách cứu mình ra nhưng chưa mở miệng ngăn cản vì hắn nghĩ chuyện cứu người này cực kỳ khó khăn, Tô Tiện không thể nào làm được, nhưng không ngờ nàng thật sự vì hắn đi đến bước đường này, nghĩ hết mọi cách cứu hắn ra ngoài.

Trong lòng hắn rất bất lực, chỉ có thể nói cho rõ tại đây.

Đến nước này, sao hắn có thể phụ lòng nàng?

Dù thật sự thoát ra được nhưng bọn họ cũng không thể giống như trước kia nữa, vậy thì tại sao phải hao công tổn sức nhiều tới thế?

Huống chi, đối với hắn mà nói...

"A Tiện." Người lên tiếng là quang cầu nhỏ đang uất ức thu mình ở góc tường.

Tô Tiện dời mắt tới chỗ nó, biểu cảm bình lặng nhưng lồng ngực phập phồng không ngừng, bại lộ cảm xúc không yên trong lòng nàng.

Quang cầu nhỏ giọng nói: "Ta ở bên muội như vậy không tốt ư? Trong lòng ta trước sau chỉ nghĩ về một mình muội, không có gì khác, như vậy cũng không được sao?"

"Không được." Tô Tiện bình tĩnh đáp.

Quang cầu bị câu trả lời của Tô Tiện đả kích không nhẹ, rất lâu sau mới dè dặt nói: "A Tiện không thích ta nữa sao? Ta có chỗ nào không tốt..."

"Chỗ nào cũng không tốt!" Tô Tiện lắc đầu, trong mắt nàng bất kể là lời của quang cầu hay Sở Khinh Tửu đều là ngụy biện, "Huynh có thể toàn tâm toàn ý thích ta còn ta không thể toàn tâm toàn ý thích huynh? Như vậy rất không công bằng huynh biết không?"

Tô Tiện nhìn chằm chằm quang cầu, gằn giọng nói: "Dù ra sao huynh vẫn là Sở Khinh Tửu, không phải Sở Khinh Tửu của một mình ta cũng chẳng sao."

Còn một số câu, Tô Tiện không nói ra.

Quang cầu nhỏ quan tâm nàng, thích nàng, nàng cảm nhận được. Trong lòng cũng thầm xác định, tình cảm của hắn sẽ không phai nhạt, cho dù tương lai hồn phách Sở Khinh Tửu khôi phục hoàn chỉnh, tình cảm ấy cũng sẽ không biến đổi.

Tô Tiện nói tiếp: "Bên ngoài xảy ra nhiều chuyện như vậy, huynh không muốn đi xem xem sao? Chuyện của Sở gia huynh yên tâm ư? Còn có bạn bè của huynh?" Nàng đang nói với Sở Khinh Tửu.

Sở Khinh Tửu chợt nghe Tô Tiện hỏi dồn, ngẩn ngơ không biết nên biểu hiện ra cảm xúc như thế nào. Qua hồi lâu mới cụp mi nói: "Vậy thử xem."

Thấy Sở Khinh Tửu cuối cùng cũng nghĩ thông, ánh mắt Tô Tiện không khỏi lóe sáng, gật đầu với Thư Vô Tri. Thư Vô Tri phủi phủi bụi dính trên y phục, chỉ vào vị trí trung tâm thạch thất: "Nhanh lên, các ngươi đã nói xong rồi thì bắt đầu thi thuật ngay bây giờ thôi. Sở Khinh Tửu ngươi đứng ra đây."

Sở Khinh Tửu không có ý kiến gì với lời Thư Vô Tri. Hắn chậm rãi bước tới vị trí Thư Vô Tri đã chỉ. Sau khi vào chỗ, Thư Vô Tri khẽ chau mày, nói với quang cầu trong vách tường: "Ngươi cũng qua đây."

"Không!" Quang cầu vẫn ở yên không chịu đi ra.

Tô Tiện im lặng nhìn nó, quang cầu đấu tranh một lúc, trên người phát ra ánh sáng lam trông rất đáng thương. Sở Khinh Tửu cụp mắt suy tư gì đó, quang cầu và Tô Tiện giằng co như vậy đến khi Sở Khinh Tửu mở miệng, cố ý tỏ ra mất kiên nhẫn nói: "Được rồi, qua đây."

Quang cầu là sợi hồn phách tách ra từ thân thể Sở Khinh Tửu, cho dù có bất đồng thế nào vẫn là một thể, chỉ cần một ý niệm, không cần nhiều lời. Quả nhiên, Sở Khinh Tửu vừa nói xong, quang cầu rầu rĩ bay đến trước mặt Sở Khinh Tửu.

Bên Sở Khinh Tửu không còn vấn đề gì nữa, Thư Vô Tri lập tức nói với Tô Tiện: "Ta sắp thi thuật để hai hồn phách nhập làm một, khi hồn phách hợp lại với nhau cũng là lúc sức mạnh của Sở Khinh Tửu lớn nhất, ta cần dùng linh lực bao bọc lấy hồn phách của hắn, giúp hắn thoát khỏi khống chế Tỏa Hồn trận. Nhưng e là tu vi của ta không đủ, cần mượn âm sáo của ngươi tương trợ. Trước khi đưa hồn phách Sở Khinh Tửu ra ngoài tuyệt đối không được dừng, có vấn đề gì không?"

Tô Tiện gật đầu: "Không thành vấn đề."

"Vậy thì tốt." Nói là vậy nhưng Thư Vô Tri cuối cùng vẫn bổ sung thêm, "Tạm thời ta chưa nhìn ra điều gì kỳ lạ trong vực sâu Thất Hải này nhưng lát nữa động tĩnh chúng ta thi thuật sẽ rất lớn, có dẫn thứ gì kỳ quái tới không vẫn chưa biết. Cho nên không được dễ dàng buông lỏng cảnh giác." Không ai biết tiếp sau đây sẽ xảy ra chuyện gì, Tô Tiện hiểu nỗi lo của Thư Vô Tri bèn đáp một tiếng. Thư Vô Tri thở ra một hơi, nhấc vò rượu bên eo ra uống một ngụm lớn rồi tiện tay ném sang một bên, trầm giọng nói: "Vậy bắt đầu thôi."

Hắn dứt lời, Tô Tiện đã triệu hoán Kỳ Hoàng sáo, ánh sáng từ dạ minh châu hắc lên thân sáo, nhất thời khiến cả căn phòng sáng tỏ. Tô Tiện đặt sáo lên môi nhẹ nhàng thổi, âm sáo lành lạnh như dòng nước thanh mát tuôn ra từ khe suối, phiêu lãng trong sơn động.

Ở giữa thạch thất, Thư Vô Tri móc ra một sấp bùa tự lúc nào, Tô Tiện không đọc hiểu phù chú trên đó, nhưng lại có cảm giác quen thuộc với nét chữ ấy dường như đã gặp ở đâu. Tình hình trước mắt không cho phép nàng nghĩ nhiều tới vậy, ngay sau đó Thư Vô Tri đặt vô số lá bùa xung quang Sở Khinh Tửu, bùa vàng tạo thành một trận pháp cổ, trung tâm trận pháp nổi lên ánh sáng nhàn nhạt bao quanh Sở Khinh Tửu và quang cầu.

Thư Vô Tri lẩm bẩm niệm chú, vẻ mặt rất nghiêm túc. Hắn cứa một đường trên cổ tay mình, máu đỏ nhỏ xuống phù chú dưới đất, ánh sáng nhạt xung quanh nhuốm thêm mùi máu tươi.

Sở Khinh Tửu đang nhắm mắt đứng yên giữa trận pháp đột nhiên mở bừng hai mắt, nhìn về phía Tô Tiện.

Tiếng sáo của Tô Tiện không ngừng lại, lặng lẽ đối mặt với Sở Khinh Tửu.

"A Tiện." Người nói không phải Sở Khinh Tửu mà là quang cầu bên cạnh hắn. Ngữ khí quang cầu chất chứa nỗi lo âu và không nỡ, thừa dịp này gấp gáp nói với Tô Tiện: "Muội biết tâm ý của ta mà đúng không?"

Tô Tiện chớp mắt, ý cười rộ lên trong mắt, quanh cầu nhìn nàng từ xa xa, nói tiếp: "Muội biết tên kia rất ngốc, có gì cũng không dám nói ra..." Nó nghĩ ngợi một lúc rồi đổi giọng nói, "Không đúng, là ta mới phải. Sắp tới ta không thể nói ra những lời này rồi, nên ta phải trân trọng thời gian còn lại này nói với muội. Cho dù tương lai ra sao, ta thích muội là chuyện không bao giờ thay đổi, mặc kệ qua bao lâu ta vẫn thích A Tiện nhất. Muội biết không A Tiện..."

"Được rồi." Sở Khinh Tửu cắt ngang lời quang cầu. Giữa hàng mày hắn xuất hiện chút không nhẫn nại nhưng Tô Tiện lại phát hiện hắn đang thẹn thùng.

Sở Khinh Tửu nắm quang cầu trong tay, thở dài: "Sĩ diện ta tích góp bao năm bị ngươi vứt sạch hết rồi."

Quang cầu nhỏ cười nhẹ, không nói gì thêm. Trong lúc ấy, Thư Vô Tri lại thi thuật, cuồng phong nổi lên, cuồn cuộn bao trùm căn thạch thất. Phù chú trên đất bay lất phất trong gió, bị cuốn theo trận cuồng phong uốn lượn quanh người Sở Khinh Tửu.

Bên trong trận pháp, ánh sáng từ quang cầu nhỏ nhạt dần rồi tiêu tán, hòa vào hồn phách của Sở Khinh Tửu. Cuối cùng, biến mất không còn tung tích.

Cơn gió vẫn còn gào thét trong thạch thất, tiếng sáo của Tô Tiện uyển chuyển, thanh khiết, là khúc "Đào Yêu". Khúc nhạc ngày càng bay xa, tựa hồ vượt ra khỏi tầm mắt, đưa nàng trở về tháng ba nắng ấm của rất nhiều năm về trước, ngày mà hoa đào nở rộ.

Thân hình Sở Khinh Tửu lúc ẩn lúc hiện giữa phù trận, Tô Tiện yên lặng nhìn hắn, khóe mắt hoe đỏ, một giọi lệ lăn xuống má.

Tiếng gió yếu dần, những lá bùa nhuốm máu cũng rơi lả tả xuống hốn phía, đáp xuống nên chân người ấy, người đó đang thả chậm bước chân đi về phía Tô Tiện. Tô Tiện ngước mắt nhìn lên, nàng biết đó là Sở Khinh Tửu, một Sở Khinh Tửu hoàn chỉnh. Nàng vốn đang lặng lẽ trầm mặc, nhưng giờ phút này, âm sáo không biết đã thổi bay tới phưng nào. Thư Vơ Tri hơi run lên, bỏ qua thần sắc cổ quái lắc đầu nói: "Lần đầu tiên ta biết bảo bối như Kỳ Hoàng sáo cũng có thể thổi tới lạc nhịp đó."

Tô Tiện nghe hắn nói vậy bèn vội vàng thu hồi cảm xúc, nhưng không khống chế được ánh mắt liếc về phía Sở Khinh Tửu.

Thư Vô Tri lớn tiếng nói: "Ta sắp bắt đầu giúp hắn phá trận rồi, cẩn thận!"

Tô Tiện hiểu thời điểm lúc này rất quan trọng, nàng tiếp tục khởi động pháp quyết tâm đ*o, thổi sáo giúp Thư Vô Tri thi thuật. Nhưng không ai liệu đến, trong tình huống cấp bách, sơn động vốn bình lặng ngoài kia chợt xuất hiện một tiếng rít kỳ lạ. Bên cạnh âm thanh lạ ấy, hơi gió âm lãnh cũng thổi vào trong động.

Tích tắc, Tô Tiện cảm nhận được một khí tức nguy hiểm.

Phản ứng của Thư Vô Tri cũng không chậm hơn Tô Tiện, thần sắc hắn khẽ biến, trong tay còn cầm một đạo bùa. Hắn nhỏ giọng mắng một câu rời ngẩng đầu nói với Tô Tiện: "Có vật yêu tà đang tới, kẻ đến không có thiện ý, ngươi nghĩ cách giúp ta cản chúng lại!"

Tô Tiện gật đầu không chút chần chừ. Tiếng sáo của nàng vẫn tiếp tục nhưng người đã đến trước cửa động.

Trước mặt, trong sơn động đen ngòm, nàng nhìn thấy vô số đôi mắt đỏ ngầu.

- Hết chương 58 -

Editor: Tạm biệt quang cầu!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi