TOÀN THẾ GIỚI ĐỀU MONG CÁC NÀNG LY HÔN



Lúc Tư Ngữ tỉnh lại thì mặt trời đã phơi tới mông.

Tấm rèm không kéo kín lắm, một tia nắng mặt trời qua khe hở chui vào trong, vừa vặn hắt lên mí mắt của nàng.

Vài phút sau Tư Ngữ mới thích ứng được ánh sáng, theo thói quen duỗi tay sờ sờ tủ đầu giường, muốn cầm điện thoại, lại sờ thấy một cái hộp hình vuông, cầm lấy nhìn nửa ngày, mới phát hiện là thuốc giải rượu.

Ai mua?

Nàng không có phân tâm mà đi suy nghĩ sâu xa, ngón tay câu lấy dây túi xách tới gần, ở bên trong tìm được điện thoại đang sắp hết pin, ấn vào màn hình, màn hình hiển thị thời gian 11 giờ 3 phút.

Có hai tin nhắn WeChat chưa đọc, toàn bộ đều là đoạn voice của Tiểu Hạ, nàng xoay người điều chỉnh lại tư thế, không chút để ý nào mà click mở.

Đoạn voice thứ nhất: “Tiểu Ngữ, Tiểu Ngữ chị có khỏe không? Lục tổng hẳn là đưa chị về nhà an toàn rồi chứ?”

Đoạn voice thứ hai: “Chị dậy chưa?”

Tư Ngữ có chút khát nước, hơn nữa mới vừa tỉnh ngủ giọng nói còn khàn khàn, nàng không muốn nói chuyện, hai ngón tay chậm rì rì gõ chữ: “Mới vừa dậy.”

Tiểu Hạ trả lời thật sự rất nhanh: “Chị lại có thể ngủ đến tận bây giờ! Tối hôm qua uống vào nhiều rượu như vậy, hiện tại chị có khó chịu không?”

Tư Ngữ hoàn toàn không nhớ rõ tối hôm qua mình đã uống bao nhiêu, sau khi uống vào cả người đều mơ mơ màng màng, nàng sờ sờ cái trán, trừ bỏ có chút hôn mê, ngoài ra thì không có bất kì cảm giác không khỏe nào.

Chẳng lẽ là bởi vì tối hôm qua nàng đã uống thuốc giải rượu?

Đầu không khó chịu, kỳ quái chính là hai bên cơ bắp của miệng có chút đau, Tư Ngữ không hiểu được đây là có chuyện gì, nghĩ thầm có thể là do bốc hoả.

Nàng trả lời Tiểu Hạ: “Còn khỏe.”

Tiểu Hạ: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”

Tiểu Hạ: “Lục tổng không có làm gì với chị đi?”

Nàng uống rượu thì có liên quan gì đến Lục Tịch?

Tư Ngữ đầy bụng hồ nghi, ném vấn đề qua.

Tiểu Hạ: “Sao lại không có liên quan, chị đã quên tối hôm qua chị đã đối xử như thế nào với Lục tổng rồi sao? Chị ở trong điện thoại mắng cô ấy tính tình lãnh đạm, nguyền rủa cô ấy cả đời không thể làm được! Lúc cô ấy tới đón chị, chị còn đùa giỡn cô ấy! Còn nói cô ấy là lão bà chị!!! Chị không biết lúc ấy sắc mặt của Lục tổng có bao nhiêu khó coi! Em lo lắng cô ấy đi nửa đường sẽ ném chị xuống xe để chị ăn ngủ đầu đường!”

Tiểu Hạ nhắc đến cái này giống như là ấn một cái nút, mở ra cơ quan nào đó trên người Tư Ngữ. Những phần ký ức của tối hôm qua tạm thời bị quên đi, lại như thước phim điện ảnh chậm rì rì mà tái hiện ở trong đại não trì độn của nàng, tất cả đều rất khớp với lời nói của Tiểu Hạ....

Tư Ngữ choáng váng, biến thành người câm.

Tiểu Hạ lo lắng không phải không có đạo lý, đổi lại nếu nàng là Lục Tịch, nàng hận không thể hành hung một trận với người tối hôm qua uống quá nhiều xuất khẩu cuồng ngôn còn phóng đãng không tự kềm chế được.

Nhưng mà Lục Tịch không có.

Nàng nhớ mang máng là Lục Tịch lái xe đưa nàng trở về, lúc sau.... Không có ấn tượng gì nữa.

“Thịch thịch thịch ——”

Tiếng đập cửa qua đi là đến thanh âm của Triệu a di: “Tư tiểu thư, cô tỉnh chưa?”


Tư Ngữ định định thần, lực chú ý từ trên điện thoại dời đi, cất giọng nói: “Tỉnh.”

“Tỉnh là tốt rồi.” Triệu a di đi lên quét dọn vệ sinh, nghe thấy trong phòng nàng truyền ra giọng nói mới gõ cửa, cách vách cửa nhắc mãi: “Trước đừng nghịch điện thoại, tôi nấu cháo rồi, cô rửa mặt xong thì xuống dưới ăn đi, đừng để đói hư bụng.”

“Được.”

Ngủ đến bây giờ xác thật rất đói bụng, Tư Ngữ sạc pin cho điện thoại, đụng tới hộp giải rượu kia, mở ra xem, quả nhiên thiếu đi một viên.

Triệu a di nấu riêng một nồi cháo thanh đạm cho nàng ăn, thấy nàng thì nói: “Tối hôm qua sao lại uống nhiều rượu như vậy a, hơn nửa đêm mới say khướt trở về.”

Tư Ngữ hơi đỏ mặt, tránh nặng tìm nhẹ mà nói: “Có phải đã làm phiền đến a di rồi không?”

“Tôi là bảo mẫu cô thuê, nói làm phiền hay không làm phiền cái gì.” Triệu a di nói: “Tôi chỉ là có chút lo lắng. Tối hôm qua Lục Tịch tiểu thư tới gõ cửa phòng tôi, nói cô uống say bảo tôi tới hỗ trợ, sau đó hơn nửa đêm cô ấy tự mình lái xe đi ra ngoài mua thuốc giải rượu. Uống thuốc vào, hẳn là sẽ không khó chịu nữa đi?”

Ăn cháo có chút gấp, Tư Ngữ không cẩn thận bị nóng bỏng đầu lưỡi, hơi hơi dừng lại, tự động lọc vấn đề của Triệu a di, vội hỏi: “Hộp giải rượu kia là do Lục Tịch mua?”

“Đúng vậy.” Triệu a di nói: “Trong nhà không có chuẩn bị loại thuốc này, Lục tiểu thư liền chạy đi mua, cũng là cô ấy tự mình đút cho cô uống, cô không nhớ rõ sao?”

“....”

Tư Ngữ thật đúng là không nhớ rõ, những chuyện lúc trước nhớ rõ vẫn là do Tiểu Hạ nhắc nhở lại.

“Xem ra là cô uống quá nhiều.” Triệu a di hơi phiền muộn, tận tình khuyên bảo mà nói: “Lần sau đừng uống nhiều như vậy, hại thân thể.”

“Ân....” Tư Ngữ múc muỗng cháo lên nhưng chưa ăn, vào lúc Triệu a di xoay người muốn đi thu dọn phòng bếp, nhanh nhẹn gọi lại: “A di nói tối hôm qua là Lục Tịch tự mình đút tôi uống thuốc?”

Nàng đối xử với Lục Tịch như vậy, Lục Tịch hẳn là nên ước nàng khó chịu đến chết mới đúng, còn có lòng tốt đút nàng uống thuốc, sao có thể? Tư Ngữ bụng dạ hẹp hòi mà suy nghĩ.

“Chính là Lục Tịch tiểu thư giúp cô uống. Lúc đầu cô còn làm nũng nói thuốc đắng không muốn uống, Lục Tịch tiểu thư phải dỗ dành thật lâu đấy.”

Lục Tịch sẽ dỗ dành người khác???

Lục Tịch dỗ nàng uống thuốc???!!!

Tư Ngữ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, không nhịn được hỏi: “Cô ấy dỗ dành như thế nào?”

Triệu a di che miệng cười ý vị thâm trường, nhéo nhéo giọng nói, ấp ủ một chút cảm xúc, nói: “Không uống không uống, ghét nhất là uống thuốc, mang đi!... Không uống thì ngày mai cô sẽ rất khó chịu.... Nhưng mà người ta thật sự rất không thích uống thuốc, thuốc rất đắng.... Uống xong mua đường cho cô ăn.... Mới không cần ăn đường, ăn đường sẽ béo, còn sẽ bị sâu răng!... Cô rốt cuộc muốn như thế nào?... Tôi! Muốn! Hôn! Hôn! Cô hôn tôi một chút, tôi liền nghe cô, hắc hắc hắc....”

“Đang” một tiếng, cái muỗng inox rơi vào trong chén, bắn chút cháo nóng lên trên mu bàn tay, Tư Ngữ lại hồn nhiên không nhận ra.

Hai mắt nàng đăm đăm mà nhìn biểu tình phong phú của Triệu a di, thanh âm và dáng vẻ còn đang ở giữa sự kệch cỡm cùng nghiêm túc đứng đắn, tặc lưỡi nói: “A di đây là đang diễn trò sao?”

Triệu a di thu lại biểu tình, bình tĩnh nói: “Gì, diễn cái gì mà diễn, cô không phải không nhớ rõ sao? Cái này là cuộc đối thoại uống thuốc của các cô đêm qua đó, tôi chỉ là thuật lại một lần cho cô nghe.”

.... Thanh âm và cảm xúc thuật lại thật đúng là phong phú.

Trong đầu Tư Ngữ đã hiện ra hình ảnh mình diễn kịch bám dính vào người khác, trong lòng hoảng sợ.

Nàng tuy rằng thích diễn, nhưng cũng không đến mức uống say còn muốn diễn đi???

Tư Ngữ tất nhiên không có hoài nghi Triệu a di, nàng là đang hoài nghi chính mình.

Trong một chớp mắt, nàng áp không được sự khiếp sợ nơi đáy lòng, thán phục nói: “A di, ngài không đi làm diễn viên thật đúng là nhân tài không được trọng dụng!”

Triệu a di bị nàng khen thì có chút ngượng ngùng, chuyển đề tài, vẻ mặt tươi cười mà nói: “Thật không nghĩ tới Lục tiểu thư có kiên nhẫn như vậy, tối hôm qua xem cô ấy đối đãi với cô như thế, tôi cũng phải thay cô cảm thấy cao hứng. Tôi cảm giác, Lục tiểu thư giống như đã bắt đầu thích cô.”

“Đang ——” Cái muỗng mới vừa nhặt lên lại rơi xuống trong chén.

Tư Ngữ nuốt một ngụm nước miếng, lắp bắp hỏi: “A di nói.... Lục Tịch thích tôi???”

“Ánh mắt của một người không thể lừa được.” Triệu a di lấy tư thái của người từng trải nói: “Ánh mắt của Lục tiểu thư lúc nhìn cô rất ôn nhu, chính là thích, không sai được.”

Không biết có phải là do mới ăn cháo hay không, Tư Ngữ cảm giác trong lòng chậm rãi nóng lên, liếm liếm môi, ngập ngừng hỏi: “Vậy... Cuối cùng có hôn không?”

“Hôn cái gì?”

“Chính là.... Tôi nói muốn hôn hôn....” Nói chuyện này trước mặt trưởng bối, Tư Ngữ không hiểu sao cảm thấy có chút thẹn thùng, nhỏ giọng mà hỏi: “Cô ấy hôn sao?”

Triệu a di hiểu rõ, nói: “Lúc tôi ở đó thì chưa hôn, cũng không biết có hôn hay không.”

Trong lòng Tư Ngữ nhẹ nhàng thở ra, lại có chút thất vọng, giữ thật chặt yết hầu, lại hỏi: “Vậy.... Cuối cùng thì cô ấy đút tôi uống thuốc như thế nào?”

Triệu a di cười ha hả run rẩy cả bả vai, vừa cười vừa nói: “Cô không nghe lời vẫn luôn ầm ĩ, không cho hôn hôn liền kéo quần áo của Lục tiểu thư, còn cưỡi ở trên người cô ấy. Lục tiểu thư đại khái là thấy phiền, liền bóp miệng cô, bức cô há mồm, mạnh mẽ nhét thuốc vào miệng.”

“..........”

Khó trách lúc nàng tỉnh dậy thì hai bên miệng lại đau như vậy!!! Hóa ra là có người nào đó nhân lúc nàng uống say mà hạ độc thủ!!!

Kiên nhẫn?

Ôn nhu??

Thích???

Hết thảy đều là gặp quỷ đi thôi!

Tư Ngữ cạn lời, rất lâu sau mới một lần nữa tìm về thanh âm của mình, nhìn Triệu a di cười đến mức không có cách nào kềm chế, khô cằn nói: “A di, định nghĩa thích của a di thật đúng là.... Độc đáo.”

Triệu a di cho là nàng đang khen ngợi mình, thản nhiên tiếp nhận, lau lau khóe mắt cười ra nước mắt đi vào phòng bếp.

Cháo thịt nấm hương thơm ngào ngạt tức khắc trở nên không thơm.

Mặt Tư Ngữ suy sụp xuống.

Bóp miệng người khác để đút thuốc, còn có cách làm như vậy sao???

Nàng đột nhiên nhớ tới một đoạn ngắn nào đó trong tiểu thuyết: Nữ chính sinh bệnh, cũng là ngại thuốc đắng làm nũng không chịu uống, Lục Tịch nhẹ nhàng mềm mỏng dỗ dành thật lâu, cuối cùng dùng miệng của mình đút cho nữ chính.

Một bên môi dán môi, ấm áp lãng mạn ngọt ngào.

Một bên thì bóp miệng cứng rắn nhét thuốc, thô bạo tàn nhẫn ngược ngạo.

Quả nhiên nữ phụ ác độc không có nhân quyền.


Sớm biết rằng kết cục cuối cùng là như thế này, nàng đã không tò mò hỏi Triệu a di quá trình đút thuốc.

Buồn bực!

Tư Ngữ ăn cháo xong mà không biết mùi vị gì, tạm biệt Triệu a di tự nhận là Lục Tịch thích nàng thay nàng vui vẻ vừa ca hát vừa làm việc nhà, trở lại Lục gia.

Nàng vốn dĩ lo lắng cho mình hơn nửa đêm chuồn ra ngoài lại không trở về, Lục lão phu nhân sẽ sinh nghi. Lúc gặp mặt, Lục lão phu nhân lại nói: “Tịch Tịch gọi điện thoại cho bà nói con tối hôm qua chúc mừng sinh nhật bạn bè suốt đêm, ở bên kia nghỉ ngơi cho tốt là được rồi, sao còn phải về đây.”

Tư Ngữ không biết Lục Tịch đã thông báo tình hình trước cho Lục lão phu nhân, ngẩn người, mỉm cười nói: “Không có việc gì, con đã nghỉ ngơi tốt rồi.”

Lục lão phu nhân thấy sắc mặt nàng hồng nhuận, không nghi ngờ gì, hứng thú bừng bừng hỏi chuyện nàng đi chúc mừng sinh nhật.

Tư Ngữ không nói cho bà biết ngày hôm qua kỳ thật là ngày sinh nhật của mình, thuận miệng bịa chuyện xưa dỗ bà vui vẻ.

“Bà nội.” Lục Vi trang điểm xinh đẹp ăn mặc hoa hòe lộng lẫy xuống lầu, khi đi ngang qua phòng khách nói với Lục lão phu nhân: “Con đi ra ngoài.”

Lục lão phu nhân nhìn cô một cái, “Ừ” một tiếng, quay đầu tiếp tục nói chuyện phiếm cùng Tư Ngữ.

Lục Vi bị đối xử khác biệt, trong lòng cực kỳ khó chịu, dậm chân một cái, cất cao giọng nói: “Bà nội! Bà sao lại không hỏi con đi làm gì!”

Lục lão phu nhân lại nhìn về phía cô, ánh mắt tinh nhuệ quét từ trên xuống dưới, một châm thấy máu mà nói: “Có cái gì mà phải hỏi, con còn không phải là đi ra ngoài chơi?”

Lục Vi nghẹn họng, đúng lý hợp tình mà nói: “Đúng vậy, con đi ra ngoài tìm Dư Phỉ chơi a, không thể sao?”

“Bà lại chưa nói là không thể.” Lục lão phu nhân vẫy vẫy tay, như là bất đắc dĩ lại không kiên nhẫn, “Đi đi.”

“.... Bà một chút cũng không yêu con, bà chính là thiên vị chị ta!” Lục Vi giận dữ trừng mắt nhìn Tư Ngữ một cái, dẫm giày cao gót tức giận rời đi.

“Ai ——” Lục lão phu nhân nhìn bóng dáng Lục Vi đã đi xa mà buông tiếng thở dài.

Lục Vi vẫn tức giận, mãi cho đến khi hẹn gặp mặt Lương Dư Phỉ tại nhà ăn cũng chưa hết, cô một hơi uống hết ly cà phê mà người phục vụ vừa đưa lên, “Phanh” một tiếng đặt cái ly xuống, nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Bà nội mình thật là càng già càng hồ đồ, Tư Ngữ chỉ là người ngoài, bà lại có thể đối xử với chị ta tốt hơn so với mình! Tức chết mình!”

Lương Dư Phỉ chua chát mà nói: “Chị ta cùng chị cậu còn chưa có ly hôn, sao lại là người ngoài?”

“Nói đến cái này mình càng tức giận!” Lục Vi nhoài người về phía trước, hạ giọng: “Mình cảm thấy chị của mình thật sự si ngốc, chị ấy đối xử với người phụ nữ Tư Ngữ này càng ngày càng tốt! Đừng nói là ly hôn, mình cảm thấy khoảng thời gian gần đây, chị của mình còn muốn cùng chị ta tổ chức hôn lễ!”

Sắc mặt Lương Dư Phỉ đại biến, hai tay bắt lấy cái bàn bên cạnh, cố nén xúc động muốn ném đi, gắng gượng khắc chế giọng nói, hỏi: “Chị cậu rõ ràng chán ghét chị ta, sao có thể cùng chị ta làm hôn lễ?”

“Mình không hiểu được chị của mình rốt cuộc nghĩ như thế nào.” Lục Vi gục đầu xuống, nói: “Thật xin lỗi a Dư Phỉ, không phải mình không muốn giúp cậu, mình cũng ước gì hai người đó mau chóng ly hôn để tác hợp cậu cùng với chị mình.”

“Nhưng mà chị mình tính tình rất cổ quái, mình sợ nói nhiều chọc bực chị ấy. Chị ấy giống như không tức giận, nhưng mà lại rất đáng sợ, không mắng chửi người khác nhưng chơi bạo lực lạnh lùng. Cậu không biết, có một lần mình chọc giận chị ấy, chị ấy không thèm nói chuyện với mình, còn kéo tất cả phương thức liên lạc của mình vào sổ đen, mình đi đến văn phòng tìm chị ấy, chị ấy còn để bảo an ném mình ra ngoài!”

Lục Vi nghĩ mà sợ, rùng mình một cái, lắc lắc đầu, nói: “Không nói đến chị ấy nữa, chúng ta nói cái khác đi.”

Lương Dư Phỉ không muốn nói đến chuyện khác, khi nghe thấy bốn chữ “Kéo vào sổ đen”, trong lòng hoảng hốt, cắn cắn môi, nói: “Nếu như chọc chị cậu tức giận.... Cậu làm như thế nào để chị ấy nguôi giận?”

“Xin lỗi chị ấy a.” Lục Vi nhét một miếng bánh ngọt vào miệng, thanh âm hàm hồ: “Người chị này của mình vừa cao lãnh vừa bảo thủ, nhưng mà ăn mềm không ăn cứng, mỗi lần xin lỗi chị ấy mình đều phải rất chân thành, còn phải giả bộ đáng thương vô cùng, chị ấy mới mềm lòng.”

Giả bộ đáng thương, chân thành xin lỗi thật sự dùng được sao?

Sau khi cùng Lục Vi đi uống trà chiều xong, Lương Dư Phỉ lái xe đi đến Quang Ảnh.

Cô từ trong miệng Lục Vi nghe được hôm nay Lục Tịch tăng ca, đi vào trước quầy lễ tân nói muốn tìm Lục Tịch.

Khách hàng không có hẹn trước thì không thể trực tiếp gặp tổng tài, nhưng mà lễ tân lại là fan của cô, phá lệ giúp cô gọi điện thoại dò hỏi: “Trợ lý Trần, Lương Dư Phỉ nói có chuyện rất quan trọng muốn tìm Lục tổng.”

Trần Nghiên nghe thấy thế thì cầm điện thoại đi gõ cửa văn phòng: “Lục tổng, Lương Dư Phỉ và ngài có hẹn trước nói chuyện vào ngày hôm nay không?”

Nghe thấy cái tên này, biểu tình Lục Tịch lộ ra một tia ghét bỏ, nói: “Không có.”

“Cô ấy hiện tại ở trong đại sảnh, nói có chuyện rất quan trọng muốn tìm ngài, muốn gặp không?”

“Không gặp.”

Trần Nghiên lui ra ngoài, nói qua điện thoại với lễ tân dưới sảnh: “Lục tổng hiện tại không tiện gặp, bảo cô ấy đi đi.”

Cúp điện thoại, lễ tân uyển chuyển mà chuyển đạt tin tức cho Lương Dư Phỉ.

Mặt Lương Dư Phỉ trắng bệch.

Cô cảm thấy Lục Tịch không phải là không tiện gặp, mà là cố ý không muốn gặp cô.

Buổi sáng ngày hôm qua cô nhắn tin phản hồi với Lục Tịch về một ít vấn đề trò chơi "Nữ Thần", Lục Tịch vẫn luôn không trả lời, sau đó lúc không gửi tin nhắn đi được, cô mới ý thức mình đã bị kéo vào sổ đen.

Lương Dư Phỉ đối với trò chơi hoàn toàn không có hiểu biết, lên Baidu tra xét rất nhiều tư liệu. Cô cố ý tắt wifi, làm cho trò chơi không có cách nào tiến hành bình thường, khiến trò chơi "Nữ Thần" hình như đã xảy ra vấn đề gì đó, chụp hình rồi chia sẻ cho Lục Tịch.

Những cái vấn đề đó đều là những cái vấn đề phổ biến hay xuất hiện ở trong các trò chơi khác, cô cảm thấy Lục Tịch hẳn là sẽ không hoài nghi, dù tính là hoài nghi, nhiều lắm là không để ý tới, sao có thể kéo vào sổ đen?

Kéo vào sổ đen tỏ vẻ chán ghét.

Có thể làm cho Lục Tịch chán ghét cô kéo cô vào sổ đen, cô chỉ nghĩ đến một khả năng: Lục Tịch biết chuyện bữa tiệc đóng máy ngày hôm đó.

Nhất định là nữ phụ ác độc Tư Ngữ kia đem chân tướng nói cho Lục Tịch!

Ngày đó ở hành lang khách sạn, những lời Tư Ngữ uy hiếp cô vẫn như sấm rền bên tai. Lương Dư Phỉ sợ hãi Tư Ngữ thật sự sẽ không quan tâm, giống như trong tiểu thuyết viết dùng các loại thủ đoạn cực đoan hãm hại cô.

Nhưng mà cô không cam lòng.

Lục Tịch vốn hẳn là thuộc về cô, cô như thế nào có thể vì một câu uy hiếp liền dễ dàng từ bỏ?

Chỉ cần nắm chặt Lục Tịch, Lục Tịch liền sẽ bảo hộ cô vô điều kiện, lúc đó cô còn sợ hãm hại gì nữa?

Cho nên, không thể lùi bước.

Lương Dư Phỉ chỉnh lại tâm tình nặng nề, tươi cười thân thiện, nói: “Không sao, tôi ở chỗ này chờ cô ấy.”

Phòng tổng tài.

Sau khi cúp điện thoại của lễ tân, Trần Nghiên sửa sang lại tư liệu, thì nhìn thấy một phần dự án kia, nghĩ nghĩ, cầm lấy dự án lại lần nữa gõ cửa vào phòng tổng tài.

“Đây là cái gì?” Lục Tịch nhìn đồ vật trong tay cô.


“Dự án của ban kinh tế nghệ sĩ đệ trình, tính toán về việc đào Lương Dư Phỉ tới đây.” Trần Nghiên nói: “Lương Dư Phỉ cùng công ty hiện tại còn có hợp đồng hai năm nữa, cô ấy chủ động tung ra cành ôliu với chúng ta, nếu hủy hợp đồng thì tiền vi phạm hợp đồng là 500 vạn. Bên ban kinh tế nghệ sĩ trải qua tổng hợp phân tích, cảm thấy cô ấy rất có tiềm lực, đáng giá để bồi dưỡng. Cho nên Lục tổng, cô ấy tới tìm ngài, có thể là bởi vì chuyện giải ước hợp đồng hay không?”

Lục Tịch tiếp nhận phần văn kiện kia nhìn một lần từ đầu tới đuôi, không có trả lời vấn đề của cô, cầm lấy cái bút đỏ ở trên văn kiện ký một cái.

“Lục tổng, ngài....” Trần Nghiên khiếp sợ nói: “Tuy rằng Lương Dư Phỉ hiện tại còn chưa có danh khí gì, nhưng mà kỹ thuật diễn cùng hình tượng của cô ấy rất được khen ngợi, cá nhân tôi cho rằng tốn 500 vạn đào cô ấy tới đây là tuyệt đối có lời, vì sao ngài lại muốn ký không duyệt?”

Lục Tịch đậy nắm bút, đẩy văn kiện ra xa, thần sắc nhàn nhạt nói: “Kỹ thuật diễn của cô ấy thì tôi không có đánh giá, còn về hình tượng... Tôi hiện tại hoài nghi hình tượng người tốt của cô ấy là do công ty hiện tại đắp nặn lên, một khi có ngày nào đó hình tượng bị sụp đổ, hậu quả không thể tưởng tượng được.”

“Cho dù tính là công ty cố ý đắp nặn cô ấy thành như vậy, thì có vấn đề gì? Tôi cảm thấy cách làm người của cô ấy cũng khá tốt, nhìn rất đơn thuần.”

Lục Tịch kéo ngăn kéo ra, lấy một cái USB hồng nhạt đưa cho cô: “Bên trong có một đoạn video theo dõi, cô xem xong liền hiểu rõ.”

Sau khi Trần Nghiên xem xong đoạn video Lương Dư Phỉ di chuyển bồn điếu lan đập lên đầu mình kia, trầm mặc rất lâu, nói: “Thật không nghĩ tới cô ấy là loại người này.”

Lục Tịch không bày tỏ ý kiến.

“Đinh ——”

Lương Dư Phỉ không nhớ rõ đây là lần thứ mấy nghe được thanh âm nhắc nhở của thang máy, mỗi một lần đứng lên đều lại thất vọng ngồi xuống, cô dần dần chết lặng.

Cho nên lúc lễ tân chạy tới nhắc nhở cô “Phỉ bảo bối Lục tổng ra rồi!”, cô còn tưởng là đang nằm mơ, thất thần đứng lên, nhìn thấy Lục Tịch cùng Trần Nghiên một trước một sau đi ra thang máy, tim đập nhanh hơn một nhịp.

“Lục Tịch!”

Đường đi bị ngăn lại, Lục Tịch hờ hững nhìn người trước mắt đột nhiên xuất hiện: “Cô sao lại còn ở đây?”

Lương Dư Phỉ nuốt nước bọt khiến yết hầu lên xuống, đón ánh mắt thanh lãnh không gợn sóng của cô, thật cẩn thận nói: “Em muốn cùng chị nói nói mấy câu, có thể chứ?”

Lục Tịch một chút cũng không muốn nhìn thấy cô, nếu đụng phải thì không có đạo lý nào lại đuổi người, tới khu nghỉ ngơi bên cạnh: “Nói đi.”

Tuy rằng lúc chờ đợi mấy giờ đã sớm chuẩn bị tốt suy nghĩ trong đầu, nhưng lúc chân chính đối mặt với Lục Tịch, Lương Dư Phỉ vẫn là bị bộ dáng cùng khí chất cao lãnh xa cách với người bên ngoài ngàn dặm của cô chấn trụ, do dự nửa ngày, cho đến khi thấy mặt Lục Tịch lộ vẻ không kiên nhẫn, cô mới lấy hết can đảm nói: “Tiệc đóng máy hôm đó.... Là em cố ý làm bồn điếu lan kia rơi xuống, em kỳ thật là nghĩ...”

“Xin lỗi, tôi không muốn nghe cô giải thích bất cứ cái gì.” Lục Tịch lại không đợi cô nói xong.

Lục Tịch quả nhiên đã biết!

Sắc mặt Lương Dư Phỉ tức khắc từ hồng đổi sang trắng, nhớ tới lời Lục Vi nói, cô khom lưng 90 độ, lã chã như muốn khóc mà nói: “Lục Tịch, em biết sai rồi. Lúc ấy uống rượu xong đầu óc không thanh tỉnh mới có thể làm chuyện ngu xuẩn như vậy, thật xin lỗi!”

“Người bị thương chính là cô, không có liên quan tới tôi.” Tầm mắt Lục Tịch xẹt qua băng gạc trên trán cô, không cho cô bất kỳ cơ hội phản bác nào, mặt không biểu tình mà nói: “Tôi còn có việc, đi trước.”

Vì sao phản ứng của Lục Tịch hoàn toàn không giống với lời Lục Vi đã nói?

“Lục Tịch!” Lương Dư Phỉ dưới tình thế cấp bách bắt lấy cánh tay của cô.

Lục Tịch chán ghét việc tiếp xúc chân tay với người xa lạ, theo phản xạ có điều kiện mà ném tay cô ra.

“....” Lương Dư Phỉ bị ánh mắt lạnh băng như đao của cô nhìn, sợ tới mức quên luôn lời muốn nói.

Lục Tịch kéo kéo ống tay áo bị cô vò nát, đứng cách ra một bước, lại dừng lại, nhìn cô, biểu tình nghiêm túc mà nói: “Làm bạn bè của Lục Vi, tôi nhắc nhở cô một câu. Mặc kệ cô có rắp tâm gì với tôi, tôi cũng đã kết hôn, Lương tiểu thư, xin cô tự trọng.”

Nói xong, cũng không thèm nhìn tới biểu tình của cô, xoay người rời đi.

Trần Nghiên không nghe thấy các cô đang nói cái gì, chỉ nhìn thấy sắc mặt Lương Dư Phỉ giống như là bị sét đánh mà trắng bệch, thu hồi ánh mắt, nói với Lục Tịch đi tới: “Bên kia đã hẹn vị trí xong rồi.”

Lục Tịch gật đầu, cầm lấy điện thoại nhìn nhìn thời gian, nói: “Ăn xong cùng tôi đi đến trung tâm thương mại.”

“Vâng.”

.....

“Tịch Tịch làm xong trở về rồi?”

“Bà nội.”

Tư Ngữ vừa mới chuẩn bị đi đến phòng bếp học nấu vài món ăn của đầu bếp Tạ, nghe thấy thanh âm quen thuộc, vội dừng bước chân lại.

Có lẽ là bên ngoài quá lạnh, trên người Lục Tịch mặc một thân tây trang màu vàng nhạt trí thức lại không mất đi mùi vị nữ tính, cao gầy mê người.

Trong phòng ấm áp, cô cởi áo khoác ra, đôi mắt thanh lãnh kia đang nhìn quanh phòng khách, như là đang tìm đồ vật gì đó.

Khi tầm mắt hai người chạm vào nhau, Tư Ngữ từ trong mắt của cô bắt giữ được một tia đong đưa khó có thể phát hiện, không kịp phân biệt, Lục Tịch đã dời tầm mắt, lập tức đi qua chỗ bà nội đang ngồi ở trên sô pha.

Trong lòng Tư Ngữ khẽ nhúc nhích, bước ba bước thành hai bước vọt tới trước mặt cô, tiếp nhận áo khoác treo trên cánh tay của cô, tươi cười ngọt ngào mà nói: “Lão bà đã về rồi! Cuối tuần còn phải tăng ca, thật vất vả nga!”

Lục Tịch bị nàng mở đầu bằng hai cái từ xưng hô quá mức thân mật kia kích thích đến mức trong lòng đột nhiên nhảy dựng, theo bản năng nhìn Lục lão phu nhân đang ngồi ở trên sô pha nhìn các nàng, rũ mắt, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe được, hơi bực mà nói: “Về sau không cần gọi như vậy.”

“Vì sao a?” Tư Ngữ làm lơ sự bất mãn của cô, một bàn tay bám vào trên bả vai cô, ghé vào bên tai hờn dỗi nói: “Đêm qua ở trong gara, là cô chính miệng nói, cô là lão bà của tôi.”

***

Editor có lời muốn nói:

Từ nay xưng hô của Lục Tịch với Lương Dư Phỉ sẽ đổi thành "Tôi" - "Cô" nhé mọi người. Biểu thị hình tượng của LDP đã tan nát trong lòng LT:)))))




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi