TÔI BỊ OMEGA VẠN NGƯỜI MÊ ĐÁNH DẤU

Edit + Beta: Shino

------oOo------

“Chức Chức mau cử động đi! Nhanh lên nào! Phương Nhất Tỉnh đợi không được nữa rồi!” Có người ngồi xem náo nhiệt nói lớn.

Nói bậy bạ gì đó mấy cái người này......

Lỗ tai Vân Chức càng đỏ, trên màn ảnh gương mặt cùng lỗ tai của cậu đỏ bừng một mảnh.

Phương Nhất Tỉnh lót hai tay ở sau đầu, một bộ dáng rất là lười biếng thanh thản, cũng nổi lên hứng thú trêu ghẹo Vân Chức, khóe miệng mang theo ý cười nói: “Bọn họ nói cậu cử động nhanh lên kìa.”

Hừ, tôi mà cử động thì có thể hù chết anh.

Vân Chức ngã lên trên người anh, điều chỉnh một hồi cũng không cách nào tìm được một tư thế tốt.

Bởi vì cậu thấp hơn Phương Nhất Tỉnh 10cm, người dưới của anh lại dài hơn cậu, cậu không có chỗ để đặt chân. Khí thế bừng bừng ban nãy bay hơi hơn phân nửa.


Vân Chức xê dịch người, tựa đầu ở trên người Phương Nhất Tỉnh, nhẹ giọng gọi anh, “Nhất Tỉnh, anh dang hai chân ra đi.”

Phương Nhất Tỉnh nghe vậy, dang hai chân thật lớn để cậu có chỗ để chân.

Đạo diễn thấy tư thế bọn họ không sai biệt lắm, giơ loa lên: “Kim Vân Chức bắt đầu đi!”

Tiếng còi vang lên, Vân Chức hít sâu một hơi, đè người xuống, mới đè xuống một chút cậu đã cảm thấy cả người căng cứng.

Không biết bạn fan nhỏ nào nghĩ ra cái ý tưởng biếи ŧɦái này nữa, khó gần chết luôn. Cậu đè người xuống một chút là sắp chạm vào người Phương Nhất Tỉnh rồi, lỡ như cậu không điều khiển tốt cơ thể, ngã một cái rồi đè chị em nhà mình xẹp lép thì phải làm sao.

Hỏa nhãn kim tinh của đạo diễn trợn to nhìn chằm chằm cậu: “Vân Chức tư thế của cậu không đúng tiêu chuẩn, xuống một chút nữa!”


Trong trại huấn luyện đạo diễn là lớn nhất, Vân Chức đành phải tận lực điều khiển thân thể đè xuống thêm nột chút.

Cho đến khi cách mặt Phương Nhất Tỉnh còn có vài centimet bé xíu cậu mới bắt đầu khởi động.

Chưa được năm cái hít đất, hai tay cậu đã hơi phát run.

Cậu thật sự đã cố hết sức, cái trán lấm tấm mồ hôi, miệng nhỏ của cậu theo bản năng hơi nhếch lên, thở hổn hà hổn hển.

Cổ áo hoodie có hơi lớn, theo động tác của Vân Chức xốc xếch lên xuống, ở góc độ của Phương Nhất Tỉnh vừa vặn nhìn thấy xương quai xanh xinh đẹp của Vân Chức đẫm mồ hôi cùng cơ bắp sữa mềm mại bên trong.

Hạt đậu nho nhỏ màu hồng nhạt kia, đặc biệt đẹp.

Phương Nhất Tỉnh nghiêng đầu, dời đi tầm mắt.

Vân Chức lúc này mới chật vật chống đỡ hít đất đến lần thứ mười, nhưng vừa nâng người dậy, cậu đột nhiên mất sức mà ngã bẹp lên người Phương Nhất Tỉnh.


Hai thân người dán lại với nhau, mặt cậu kê sát sườn mặt của Phương Nhất Tỉnh, hàm răng còn tri kỷ mà để lên khóe miệng của anh.

“A a a a a a a a!”

“Ha ha ha ha ha tôi chờ giây phút này lâu lắm rồi mọi người ạ!”

Nhóm thực tập sinh ngồi xung quanh cười đến điên luôn.

Vân Chức cố sức ngẩng mặt lên, nhìn thấy dấu răng rõ ràng trên khóe miệng của Phương Nhất Tỉnh thì vội vàng lắp bắp: “Em xin, xin lỗi. Anh có đau không?”

“Không đau.” Giống như bị một chú mèo nhỏ cào cho ngứa ngáy.

Đau thì không đau đấy nhưng nếu cứ bị ngã lên người như thế thì anh không ổn mất.

Cho dù sự tự chủ có cao cách mấy, bị một Omega hết lần này đến lần khác ngã lên người, anh không thể đảm bảo rằng cơ thể anh sẽ không phản ứng.

“Cậu có thể nhanh lên không?” Phương Nhất Tỉnh trầm giọng hỏi.
Vân Chức: Hức, tui bị chị em của tui ghét bỏ.

Vân Chức nghẹn đỏ mặt, không tự tin nói: “Em sẽ cố hết sức ạ.”

Cậu tiếp tục khởi động nửa người trên, nửa người dưới nằm bẹp lúc sau cũng đuổi kịp, thân thể mềm mại nhấp nhô từng đợt.

Sau hai mươi cái hít đất, cậu lại ngã lên người Phương Nhất Tỉnh hai lần nữa.

Bất quá hai lần này cậu có chú ý hơn, khi cảm giác được cơ thể không chống đỡ được nữa cậu sẽ nghiêng mặt sang một bên, tránh trường hợp răng lại va vào khóe miệng của anh.

“29!”

Ôn Tiêu Tiêu cổ vũ Vân Chức: “Còn một cái cuối cùng nữa thôi, bé vịt nhỏ cố lên!”

Rốt cuộc làm được cái hít đất thứ ba mươi, Vân Chức tốn rất nhiều sức mới có thể đứng lên, sau khi nghe được tiếng hoan hô xung quanh cậu rốt cuộc chịu không nổi nữa, mềm oặt ngã vào người Phương Nhất Tỉnh.
Hệt như một cái cây nhỏ lười lười biếng biếng mà kéo lấy anh.

Cây nhỏ cùng Phương Nhất Tỉnh má trái dán má phải, cậu mới vừa vận động xong, mặt nóng bừng, hơi nóng truyền đến Phương Nhất Tỉnh.

Sự khô nóng đã áp xuống trong cơ thể lại có dấu hiệu trồi lên.

Anh nhịn không được nói: “Cậu có nóng không? Nóng thì uống nước đi.”

“Anh là ghét bỏ em đổ nhiều mồ hôi quá chứ gì!” Vân Chức hiểu lầm ý tứ trong lời nói của anh, lập tức vểnh tai lên, quay mặt đi lau mồ hôi trên mặt.

Kết quả, hai người cùng chớp mắt ngây ngốc một lúc.

Động tác quay đầu của Vân Chức quá nhanh, Phương Nhất Tỉnh không kịp tránh.

Vừa mới ở trước màn ảnh, cánh môi của Vân Chức phớt qua vành tai với sườn mặt của Phương Nhất Tỉnh.

Cảm giác như là được một chiếc lông chim nho nhỏ mềm mại phớt qua.
A! Cậu không cẩn thận hôn chị em nhà cậu rồi!

Vân Chức bỗng chốc sợ hãi mở to hai mắt, nhìn chằm chằm Phương Nhất Tỉnh mặt không biết làm sao.

Phương Nhất Tỉnh cũng hiếm thấy mà sửng sốt một chút, nghiêng đầu nhìn Vân Chức.

Đường Hạc vừa vặn nhìn thấy một màn này há miệng kinh ngạc cảm thán: “Oaaaaaaaaaaaaaa!”

Một thực tập sinh ở góc độ nào cũng không nhìn thấy được gì nghi ngờ không biết nguyên nhân như nào mà mặt Vân Chức lại đỏ như thế, y phát ngốc hỏi: “Làm sao vậy làm sao vậy? Nhìn thấy cái gì rồi!”

Đường Hạc để ngón trỏ lên trên môi, thần thần bí bí mà kìm nén hưng phấn: “Hừ, chuyện này không nói ra được. Chắc chắn đạo diễn phải cắt đoạn này đi mới dám đăng lên, bằng không thì chương trình cửa tụi mình bay màu luôn.”

Nghiêm trọng thế luôn á? Trong vài giây ngắn ngủi mà đã xảy ra chuyện lớn thế ư? Bạn thực tập sinh kia càng tò mò.
Vì để không lãng phí tài nguyên giới tính quý giá, Hoa Quốc nghiêm cấm OO luyến và AA luyến. Các chương trình TV lớn đều tuân thủ theo qui định trên.

Các cư dân mạng tự ý gáy CP đồng tính cũng chẳng có gì trở ngại, có chương trình vì hiệu quả rating và lợi ích còn cố tình dẫn dụ khán giả suy nghĩ linh tinh về phương diện này.

Tuy nhiên, một khi có những hành động và nhận xét quảng bá rõ ràng về OO luyến hoặc AA luyến trong chương trình, chắc chắn sẽ bị phong sát.

Vân Chức rời khỏi người Phương Nhất Tỉnh, không dám nhìn anh, chỉ nhỏ giọng nói: “Việc này là ngoài ý muốn thôi ạ.”

Phương Nhất Tỉnh cũng lưu loát đứng dậy, cúi đầu vỗ vỗ cỏ bám trên áo quần, nhàn nhạt nói: “Ừm, tôi biết, không trách cậu.”

Vẻ mặt Vân Chức buồn nản, nghĩ thầm việc ngoài ý nhón này suy cho cùng chỉ có thể trách bản thân cậu. Nếu không phải thể lực cậu quá kém cỏi, cậu sẽ không hết lần này đến lần khác ngã lên người của Phương Nhất Tỉnh, cũng sẽ không bị anh ghét bỏ.
Cậu thật sự muốn tập thể hình!

Ý nghĩ này vừa nhảy ra khỏi đầu, đêm đó Vân Chức liền cho nó vào thực tiễn.

Sân khấu công diễn lần hai vẫn chưa tuyên bố, trước mắt nhón tập sinh ở trạng thái thả lỏng.

Có người vẫy vùng khắp nơi, cũng có người như cũ ở trong phòng tập tập luyện kỹ năng cơ bản, còn có một số ít đến phòng tập thể dục ở lầu một ký túc xá cùng Vân Chức.

Bữa tối cậu cố ý chọn ức gà cùng một số loại trái cây rau củ quả. So với các loại thịt khác, protein của ức gà sẽ cao hơn và lượng calo tiêu thụ sẽ thấp hơn, thích hợp cho người tập thể hình ăn.

Tuy rằng Vân Chức không thích ăn thịt gà bên ngoài ngoại trừ gà rán, nhưng cậu vẫn bắt bản thân ăn hết chỗ thịt.

Chỉ mấy tháng nữa thôi cậu cũng sẽ có cơ bụng đáng tự hào, thể lực của cậu cũng có thể ngang hàng với Phương Omega xinh đẹp.
Với hy vọng xa rời rằng mình có thể có được sức mạnh của một người bạn trai gợi cảm, sau khi tập đủ quy định trong phòng tập, Vân Chức bước vào phòng tập thể thao.

Sau khi tập theo các hạng mục của huấn luyện viên thể hình, lúc Vân Chức trở về ký túc xá trời đã tối muộn.

Trên hành lang không có người ầm ĩ rất an tĩnh, trong phòng đèn còn sáng, Phương Nhất Tỉnh dựa vào giường một bên đọc sách một bên đợi cậu về.

Phương Nhất Tỉnh: “Về rồi à.”

Trong lòng Vân Chức ấm áp. Tuy rằng ở thế giới này cậu vẫn không có nhà, nhưng cậu vẫn có người bạn đối xử tốt với cậu, chị em tốt của cậu nguyện ý chờ cậu về để ngủ cùng.

“Em mệt quá.” Vân Chức đóng cửa lại, đột nhiên nổi lên lòng ác sà vào người anh.

Mồ hôi của bạn nhỏ Omega ngọt ngào đều mang theo mùi mật đào thơm ngọt. Phương Nhất Tỉnh đỡ lấy cái đầy muốn dựa lại gần của cậu, vờ ghét bỏ nói: “Đi tắm rửa.”
“Vâng ạ.” Vân Chức ngoan ngoãn đem quần áo vào phòng vệ sinh.

Sau khi tắm xong thoải mái dễ chịu. Vân Chức mang quần áo bẩn đi ra từ phòng vệ sinh, Phương Nhất Tỉnh đi đến bên người cậu, khom lưng cầm lấy rổ quần áo bẩn của cậu, “Tôi cũng chưa giặt, để tôi đem đi giặt giúp cậu. Cậu hôm nay mệt lắm rồi, đi ngủ trước đi.”

Vân Chức cũng không rối rắm, hì hì cười rộ lên, ngọt ngào nói: “Nhất Tỉnh đối xử với em thật tốt, lần sau em sẽ giúp anh giặt quần áo ạ.”

Khi Phương Nhất Tỉnh đem quần áo giặt xong rồi hong khô về, Vân Chức đã ngủ say. Anh nhìn tư thế ngủ ngoan ngoãn của cậu rồi không nhịn được cười khẽ lên.

Ngủ một mình ngoan như vậy mà lúc bò lên giường anh chẳng khác gì một tên nhóc gây sự thích dính người, hôm sau thức giấc lại khăng khăng thừa nhận bản thân không có làm chuyện như thế.
Anh nhẹ nhàng tắt đèn, nằm lên giường, một lúc sau đã chìm vào giấc ngủ.

Không biết qua bao lâu, âm thanh sột soạt trong ổ chăn nháy mắt làm anh tỉnh giấc.

Trên người có một phần trọng lượng quen thuộc, cảm giác ấm ấm mềm mềm, không vần nhìn cũng biết là tên nhóc nào.

Vân Chức lại nửa đêm bò lên giường của anh.

Phương Nhất Tỉnh lo lắng Vân Chức chui vào ổ chăn ngủ sẽ bị ngạt, anh chống thân thể, thật cẩn thận mà đào tên nhóc đang cuộn tròn ngủ trên người mình ra, kéo chăn bông đắp lên cổ cậu.

Trong lúc ngủ, đầu Vân Chức hơi nhúc nhích, hai cánh tay trong chăn sờ loạn như đang mò mẫm thứ gì.

Phương Nhất Tỉnh thử thăm dò nằm xuống, cánh tay nhỏ của Vân Chức quả nhiên chạm tới. Cậu ôm cổ Phương Nhất Tỉnh, cái đầu xù xù lông cọ vào đầu anh, ngủ ngon lành.

Bất tri bất giác, mùi hương mật đào trong không khí càng lúc càng nồng đậm.
Phương Nhất Tỉnh bỗng nhiên có một suy đoán.

Anh duỗi tay tìm được nơi sau cổ của Vân Chức, chạm vào đó. Biết đây là bộ vị cực kỳ riêng tư của Omega, đầu ngón tay anh vừa chạm vào liền lập tức rời đi.

Nơi đó không bình thường mà nóng lên, còn có thể cảm nhận được dưới làn da yếu ớt đó đang thình thịch nhảy.

Gấp không chờ nổi muốn nghiệm chứng phỏng đoán của mình, Phương Nhất Tỉnh bất chấp hiện tại là lúc nào, cầm lấy điện thoại bên dưới gối, xốc chăn trên người lên định vào phòng vệ sinh gọi điện cho Giang Nguyên.

Nhưng mà tay của Vân Chức rất nhanh ôm chặt lại, trong vô thức ở bên cạnh anh rầm rầm rì rì không cho anh đi.

Phương Nhất Tỉnh không xuống giường được, đành chỉnh độ sáng màn hình xuống mức thấp nhất rồi gọi cho Giang Nguyên.

Qua một hồi lâu, bên kia mới bắt máy, giọng nói hỗn độn lộ rõ ​​vẻ buồn ngủ của chủ nhân: “A lô —”
“Tút tút tút —”

Phương Nhất Tỉnh trực tiếp cúp máy, sau đó bấm vào Wechat của Giang Nguyên gửi tin nhắn qua:【Nói chuyện ở đây.】

Giang Nguyên:【Cậu bị bệnh à! Nửa đêm nửa hôm gọi tôi đã rồi cúp máy!!】

Phương Nhất Tỉnh:【Xin lỗi, Vân Chức đang ngủ cạnh tôi, không gọi điện thoại được. Tôi muốn hỏi cậu một chuyện, rất gấp.】

Cẩu độc thân Giang Nguyên bị lời của Phương Nhất Tỉnh đâm vào tâm hồn mong manh dễ vỡ.

Trong một thời gian ngắn đã bế được bạn nhỏ Omega kia lên giường, quá lợi hại!

Được rồi được rồi, bạn bè đang gấp hắn không thể không giúp, huống hồ tên này dường như chả bao giờ nhờ ai giúp cái gì, đêm nay tìm hắn giúp quả thật là chuyện lạ có một không hai.

Giang Nguyên:【Cậu nói tôi nghe tình huống như nào đi.】

Phương Nhất Tỉnh đem việc Vân Chức hai lần “mộng du” trèo lên trên giường anh còn cùng anh làm ra hành động thân mật nói với hắn.
Qua vài phút, Giang Nguyên lại gửi tới một đoạn tin nhắn.

Giang Nguyên:【Cậu có thể ngửi được mùi vị tin tức tố của Omega đó chứng tỏ cậu và người ta có mức độ phù hợp rất cao, chắc cũng gần trăm phần trăm chứ ít gì. Hơn nữa cậu ấy đã có thể phân bố được hơi lượng của tin tức tố, nên tôi chắc chắn là trong vòng năm nay cậu ấy nhất định sẽ phân hóa. Tình huống này của cậu ấy không phải mộng du đâu, mà là tin tức tố của các cậu phù hợp với nhau nên cậu ta sinh ra cảm giác ỷ lại với cậu. Đặc biệt là trong tình huống ý thức không được rõ ràng, ví dụ như khi ngủ á, cậu ấy ngửi được tin tức tố của cậu nên mới đi thân cận với cậu.】

Giang Nguyên:【Đây là biểu hiện Omega sắp phân hoá đó. Chúc mừng cậu nha, sắp chờ được đến lúc bạn nhỏ Omega nhà cậu phân hóa thành thục rồi.】
-Hết chương 26-

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi