Chương 154: Chiếc hộp Pandora
Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaoru Rits (kaorurits).
Đi vào một mảnh bóng tối sau khi qua cửa.
Đến bây giờ Tiêu Lam đều còn có chút cảm giác không chân thật.
Cậu nguyên tưởng rằng cuối cùng đi đến trước mặt Ô Nha nhất định sẽ có một trạm kiểm soát gian nan nhất phải vượt qua.
Kết quả không nghĩ tới là loại cục diện họp mặt fan hài hòa hữu ái này, thậm chí Ô Nha còn rất dễ nói chuyện mà cho cậu giá trị bần cùng.
Lão sư Ô Nha thật đúng là người tốt mà, Tiêu Lam không khỏi nghĩ vậy.
Thẳng đến khi cậu thấy được Lạc trong bóng đêm.
Lạc thoạt nhìn có vẻ không được tốt lắm.
Một cánh tay hắn không thấy đâu, phần bả vai liên quan cũng thiếu mất một khối, như là bị sức mạnh đáng sợ nào đó xé rách.
Ngay cả trên mặt cũng mang theo mấy đường rãnh thật sâu, lộ ra một mảnh đen nhánh dưới lớp da.
Tiêu Lam vội đi qua: “Lạc! Anh làm sao vậy?!”
Lạc hoạt động một chút cần cổ, thấp giọng cười một chút: “Ha…… lão sư Ô Nha cho tôi một chút niềm vui bất ngờ.”
Tiêu Lam: “……”
Dòm thương thế này, niềm vui bất ngờ của lão sư Ô Nha hình như…… hơi bị hung tàn nha.
Không bằng nói là kinh hãi bất ngờ tương đối chuẩn xác hơn.
Nói xong, một luồng bóng đen trào ra từ chỗ hổng bả vai Lạc, sau đó kéo dài lan ra, dần dần hình thành hình dạng một cánh tay.
Lạc hoạt động một chút cánh tay mới của mình, sau khi cảm giác hoạt động tự nhiên, hắn duỗi tay phất qua miệng vết thương trên mặt mình, điều chỉnh túi da trở về bộ dáng nguyên bản.
Lạc khôi phục tư thái nhất quán: “Nhưng…… Còn tạm, xin đừng lo lắng.”
Tiêu Lam tỉ mỉ nhìn Lạc một lần, rốt cuộc mới nhẹ nhàng thở ra.
Bỗng nhiên cậu nghĩ tới Kỳ Ninh.
Nếu cuối cùng sẽ "niềm vui bất ngờ" như vậy mà nói, người bị trọng thương như Kỳ Ninh chẳng phải là dữ nhiều lành ít hay sao!
Hai người vội vàng rời khỏi một mảnh bóng tối này, trở lại phòng.
Tiêu Lam gấp không chờ nổi mà sử dụng 【 Quạ đen nói nhỏ 】 liên hệ với Kỳ Ninh.
Liên lạc một hồi cũng không được, làm trái tim Tiêu Lam nhịn không được nhấc lên.
Nhưng hệ thống cũng không nhắc nhở đạo cụ vô pháp sử dụng, ít nhất thuyết minh người nắm giữ đạo cụ, trước mắt vẫn là trạng thái còn tồn tại.
Tiêu Lam không dám cắt đứt, cứ như vậy vẫn luôn duy trì trạng thái kích hoạt, nhìn chằm chằm 【 Quạ đen nói nhỏ 】.
【 Quạ đen nói nhỏ 】 cũng sắp bị cậu nhìn chằm chằm đến rụng lông.
Sau vài phút dài đăng đẵng, Kỳ Ninh rốt cuộc bắt lên liên lạc.
Giọng nói y nghe lên đã xụi lơ, so với tầm thường càng thêm có khí mà vô lực: “Khụ khụ khụ…… Khụ khụ…… Tiêu…… Lam sao?”
Tiêu Lam vội hỏi đến: “Anh bên kia thế nào? Cần hỗ trợ không?”
Kỳ Ninh bên kia truyền đến tiếng nói suy yếu: “Còn sống…… thời điểm cuối cùng tôi dùng 【 Adrenalin X0044】 thuận lợi thoát thân.
Trước mắt…… Khụ…… Không chết được, có một chút tác dụng phụ, chờ một lát là được, không cần giúp tôi.”
Y tựa hồ khụ ra một búng máu: “Khụ…… Ô Nha…… Thật tàn nhẫn……”
Có lẽ Kỳ Ninh vẫn luôn chính là như vậy từ trước đến nay, khi bị thương và suy yếu đều chỉ một mình gánh vác, y cũng hoàn toàn không muốn bị người khác nhìn thấy một mặt chật vật của chính mình, cho dù là người có thể coi như bạn bè đi chăng nữa.
Tiêu Lam lại một lần xác nhận y không cần hỗ trợ xong, mới cắt đứt liên lạc.
Sau khi liên lạc với Kỳ Ninh, Tiêu Lam lâm vào trầm tư.
Chẳng lẽ bên mình là đãi ngộ độc giả Ô Nha cảm thấy hứng thú nhất, bên Lạc và Kỳ Ninh mới là trạng thái qua cửa bình thường sao?
Hóa ra đây mới là chỗ may mắn chân chính.
Cảm giác thoát châu Phi vào châu Âu, sao lại không chân thật như vậy nhỉ?
Giống như là…… giá trị may mắn của đời này đều đã tiêu hao quá mức ấy……
——
Lại lần nữa trở lại trong phòng người chơi, hai người nghỉ ngơi một chút.
Đến ban đêm.
Tiêu Lam một mình ngồi ở đầu giường, từ trong không gian trữ vật lấy ra ở B tiểu thư nơi đó đạt được 【 Chiếc hộp Pandora 】.
【 Tên: Chiếc hộp Pandora (không biết) 】
【 Năng lực: Không biết 】
【 Thuyết minh: Không biết 】
Một chiếc hộp hẳn là có quan hệ đến Tiêu Thành Nham, hết thảy đều là không biết, cũng vô pháp bị những người khác mở ra.
Trên hộp cũng không có khóa, nhìn qua chỉ là tùy ý khép lại mà thôi.
Nhưng bất luận Tiêu Lam chổng ngược nó hay là ném tung lên, nắp hộp đều không chút sứt mẻ, phảng phất như bị hàn chết vào rồi.
Đầu ngón tay truyền đến xúc cảm lạnh băng, làm người cảm giác nội tâm bất an một trận.
Mở ra, rốt cuộc sẽ có cái gì?
Cậu thử thăm dò xốc nắp hộp lên.
Không nghĩ tới chỉ hơi hơi dùng sức mà thôi, 【 Chiếc hộp Pandora 】 giống như là một chiếc hộp phổ phổ thông thông không khóa lại, dễ như trở bàn tay mà bị mở ra.
Giống như là, Tiêu Thành Nham đã động tay động chân trên cái hộp này, chỉ có bản thân Tiêu Lam mới có thể mở ra.
Mà bên trong chính là cái thẻ kẹp sách kim loại năm đó cậu đưa cho ba mình kia.
Tiêu Lam cầm lấy thẻ kẹp sách.
Thẻ kẹp sách vẫn là bộ dáng năm đó, không có bất luận biến hóa gì, nó thậm chí cũng không phải đạo cụ, nhìn không tới bất luận lời thuyết minh nào.
Trừ cái này ra, bên trong rỗng tuếch.
Chỉ vầy?
Tiêu Lam nhịn không được nghi hoặc lên.
Tiêu Thành Nham đặc biệt để ở chỗ NPC nơi đó, thậm chí không ai có thể mở ra, bên trong chỉ đặt một cái thẻ kẹp sách cả đạo cụ cũng không tính?
Cậu đem thẻ kẹp sách lăn qua lộn lại nhìn vài lần, vẫn cứ không có bất luận thu hoạch gì.
Chung quy không đến mức là Tiêu Thành Nham nhàm chán, cố tình thiết trí cho mình một trò đùa dai đi?
“Ha ha ha……” Bỗng nhiên, Tiêu Lam nghe được cách mình không xa truyền đến tiếng cười.
Cậu rõ ràng là một người ngốc tại trong phòng, phòng người chơi trong Thế Giới Hàng Lâm, nếu không có chủ nhân cho phép, căn bản không có khả năng có người tiến vào.
Đây là tình huống như thế nào?
Tiêu Lam quay đầu nhìn lại, lại thấy được một người quen thuộc lại có chút xa lạ.
Là Tiêu Thành Nham.
Nhưng Tiêu Thành Nham này hoàn toàn không giống như trong trí nhớ của cậu.
Tuy rằng có dung mạo như nhau, nhưng người này ánh mắt thoạt nhìn cuồng ngạo lại tùy ý, dáng người cũng cường tráng hơn rất nhiều, trên mặt mang theo tươi cười, là Tiêu Lam chưa từng gặp qua.
Hơn nữa càng kỳ quái chính là, hoàn cảnh vị trí của Tiêu Thành Nham.
Ông ngồi trên tảng đá bên cạnh một cái ao dung nham, cả người đều mang theo vết thương, áo gió màu xám trên người cũng rách tung toé, thoạt nhìn như vừa mới đã trải qua một trận đại chiến.
Ao dung nham này, hiện tại đang như dung hợp cùng phòng ngủ của Tiêu Lam.
Một nửa là phòng ngủ bình thường, còn lại là ao dung nham tự nhiên xuất hiện, phảng phất như đây vốn dĩ chính là một bộ phận trong phòng ngủ của cậu vậy.
Tình huống này là sao?
“Ê, sao choáng váng rồi?” Tiêu Thành Nham lần thứ hai mở miệng.
Tiêu Lam tìm về thần chí, nghĩ tới thân phận đại sư ảo thuật của Tiêu Thành Nham, nếu là ảo thuật, hết thảy đều có khả năng đi?
Nhưng đối mặt với người cha quá mức phức tạp này, cậu nhất thời có chút không biết mở miệng như thế nào: “……”
Tiêu Thành Nham lại mang vẻ mặt không sao cả: “Con thoạt nhìn có rất nhiều nghi hoặc nha, dù sao môi giới này vốn chính là vì con mà thành lập.
Không bằng chậm rãi hỏi, để ba ba có thể kiên nhẫn giải thích cho con.”
Tiêu Lam lung lay thẻ kẹp sách trong tay: “Môi giới, là chỉ thẻ kẹp sách này sao?”
Tiêu Thành Nham: “Trong rất nhiều màn chơi, bà đều lưu lại một ít đồ vật mà con quen thuộc, nếu con cảm thấy hứng thú với ba thì nhất định sẽ đi tiếp xúc, mấy thứ này cuối cùng chỉ hướng đều là chỗ này của ba thôi.
Được rồi, con muốn biết cái gì?”
Tiêu Lam nghĩ nghĩ, chọn một vấn đề để bắt đầu: “Ba…… Lúc mất tích, có phải không tính toán quay lại hiện thực nữa không?”
Tiêu Thành Nham gật gật đầu: “Đúng vậy, ba có một mục tiêu yêu cầu toàn lực ứng phó, cho nên không tài nào chăm sóc thế giới hiện thực nữa, lúc ấy tính toán xử lý xong chuyện công ty còn lại và nợ nần liên quan thì không trở về nữa.”
Tiêu Lam nhăn mày lại: “Lúc ấy tính toán xử lý nợ nần, chính là sau đó tại sao lại tìm tới Thành Văn Nhất…… Không, hẳn là tại sao ba lại biết kỹ năng của con, hơn nữa xác định con nhất định sẽ tiến vào trò chơi?”
Tiêu Thành Nham cười cười: “Xem ra con đã gặp qua thằng nhãi màu mè Thành Văn Nhất kia, ba đoán chắc là nó chủ động đi tìm con, đúng hay không?”
Tiêu Lam gật đầu.
Tiêu Thành Nham: “Khi đó ba đã không xuất hiện ở chỗ sáng, chỉ là âm thầm xử lý chuyện còn lại của công ty mà thôi.
Chỉ là có một ngày ba trộm…… ba về nhà nhìn thoáng qua, thế nhưng phát hiện đánh dấu của Thế Giới Hàng Lâm trên người con.”
Lúc ấy chỉ là muốn lặng lẽ nhìn bà xã, nhìn con một chút mà thôi.
Lại phát hiện con trai mình cũng vào địa ngục, ông rất khó hình dung tâm tình mình vào một khắc kia.
“Lúc ấy, ba phái người muốn mang con lại đây, nhưng con đoán xem ba phát hiện cái gì?”
“Ba nghe không thấy bất luận tin tức gì liên quan đến Thế Giới Hàng Lâm.”
“Vậy không phải rất kỳ quái sao, một người mang theo đánh dấu của Thế Giới Hàng Lâm, lại giống như một người thường, bị che chắn.”
Lúc này Tiêu Lam mới nhớ tới, đã từng có một người rất kỳ quái, vào buổi tối nào đó trộm tìm mình đang trên đường tan học, trong miệng nói mấy lời bô lô ba la, còn có ý đồ bảo cậu lên xe.
Ngay lúc đó cậu cho rằng gặp phải tên bệnh tâm thần hoặc là biếи ŧɦái, cho nên trực tiếp chạy đi mất.
Nhưng nói thật, người kia trên người xăm hình trái Thanh Long phải Bạch Hổ, nụ cười lại đáng khinh, nhìn kiểu gì cũng không giống người tốt mà……
Thiếu niên tuy chỉ có mười lăm tuổi nhưng cũng không ngốc, kiểu gì cũng sẽ không lựa chọn đi cùng với người đó.
Tiêu Thành Nham tiếp tục nói: “Sau đó ba phát hiện chuyện càng kỳ quái hơn —— suốt một tháng, con cũng không hề tiến vào trò chơi, chuyện này khi đó Thế Giới Hàng Lâm là chuyện không thể tưởng tượng được, khi đó không có bất luận người chơi nào có thể có được thời gian nghỉ ngơi nhiều như vậy.”
“Sau đó nữa, ba phát hiện một đánh dấu khác trên người con.
Thật kỳ diệu, đánh dấu kia thế mà có thể áp chế đánh dấu của Thế Giới Hàng Lâm kia.”
“Vì thế, ba cảm giác sức mạnh của đánh dấu này, tìm được Kẻ Bội Nghịch.”
“Sau đó từ chỗ anh ta biết được chuyện của con, hơn nữa nương theo cơ hội con mang đến, chúng ta bắt đầu hợp tác.”
“Tuy rằng Kẻ Bội Nghịch tỏ vẻ, chỉ cần anh ta không chết hoặc là trọng thương, con sẽ không tiến vào trò chơi lần nữa, nhưng trứng gà không thể chỉ đặt trong một rổ đúng không, cho nên ba lại tìm đến Thành Văn Nhất.”
Tiêu Lam hít sâu một hơi: “Vậy mẹ thì làm sao bây giờ? Ba làm như vậy có nghĩ tới mẹ hay không!”
Tiêu Thành Nham lại cười nhạo một tiếng, hỏi lại: “Con là đang xem thường Ôn Khỉ sao?”
Ôn Khỉ, đây là tên mẹ của Tiêu Lam.
Tiêu Thành Nham nhìn chằm chằm về hướng không biết tên: “Sau khi ba lựa chọn mất tích, mẹ con đã từng tìm được ba.”
Tiêu Lam cả kinh: “Cái gì?”
Cậu chưa từng nghe mẹ nhắc đến chuyện này.
Tiêu Thành Nham nói: “Cô ấy vẫn luôn đều không phải người khôn khéo gì, thường xuyên còn có chút mơ hồ, nhưng lúc này đây lại quá thông minh……”
“Ôn Khỉ sớm sau khi ba mất tích liền bắt đầu tìm kiếm ba, có lẽ công ty nợ nần có người âm thầm xử lý tình huống, cũng đã làm cô ấy nảy sinh lòng nghi ngờ.”
“Sau đó ba lại bảo Thành Văn Nhất nhét một khoản nợ trên danh nghĩa cho mẹ con, nhưng ba không có bắt mẹ con cũng…… Khụ, ba tìm người sắp xếp thân phận mới cho cô ấy xuất ngoại, mẹ con chỉ cần ở nước ngoài chờ mấy năm, chờ đến sau khi con thành niên liền tự do.”
“Nhưng mẹ con lại nương theo manh mối này, trực tiếp tìm được ba, ba cũng không biết cô ấy có năng lực như vậy từ khi nào nữa.”
“Cô ấy thậm chí thông qua hành vi của ba, mơ hồ đoán được chuyện có quan hệ với Thế Giới Hàng Lâm, đoán được mục tiêu của ba, thậm chí động cơ chế tạo nợ nần, đáng tiếc, ba lại bởi vì bị Thế Giới Hàng Lâm hạn chế, không thể nói cho cô ấy nghe chuyện gì.”
“Sau đó, mẹ con chỉ hỏi ba một vấn đề ——”
“Nếu chuyện anh muốn làm thất bại, có phải con trai chúng ta cũng sẽ gặp nguy hiểm không?”
Tiêu Thành Nham quay đầu hỏi Tiêu Lam: “Có phải rất thông minh không?”
Tiêu Lam nhất thời không nói gì.
Trong trí nhớ của cậu, mẹ là một người ôn hòa, cũng không tính là loại hình nữ cường theo đuổi sự nghiệp gì, nhạy bén như vậy, quả thực so với ấn tượng của cậu thì khác nhau như hai người.
Tiêu Thành Nham lại hỏi: “Có muốn gặp mẹ con không? Ba cũng đã rất lâu…… chưa gặp qua cô ấy.”
Theo tiếng nói ông rơi xuống, Tiêu Thành Nham duỗi tay chỉ chỉ đầu mình, sau đó ngón trỏ điểm vào hư không.
Một luồng quang ảnh bỗng nhiên liền từ đầu ngón tay ông trào ra, đan chéo thành hình ảnh.
Hình ảnh xuất hiện một người phụ nữ.
Dung mạo tinh xảo nhu hòa như trong trí nhớ Tiêu Lam, mang theo một sự dịu dàng trầm tĩnh phảng phất như tản mát ra từ trong xương cốt.
Đáng tiếc Tiêu Lam lớn lên càng giống Tiêu Thành Nham, ngoại trừ da trắng và nét mặt bên ngoài ra, không có bao nhiêu chỗ giống mẹ, cả người càng một chút cũng không di truyền đến khí chất dịu dàng của mẹ.
Nhưng giờ phút này, biểu cảm trên khuôn mặt Ôn Khỉ là sắc bén mà Tiêu Lam chưa bao giờ gặp qua.
Bà thẳng tắp mà nhìn chằm chằm Tiêu Thành Nham ngồi ở đối diện, không thấy chút mềm mại và ý định lui bước nào.
Ôn Khỉ: “Anh nói cái gì?!”
Giọng điệu Tiêu Thành Nham bình đạm: “Em đừng động nó, nó cần mài giũa mới có thể trưởng thành, nó không có quá nhiều thời gian.
“
Ôn Khỉ nắm chặt nắm tay: “Chúng ta không dạy dỗ, làm sao có thể khiến nó trưởng thành?!”
Tiêu Thành Nham mảy may không dao động: “Nếu nó bởi vì vậy mà chết hoặc là không gượng dậy nổi, thì không xứng làm con trai anh.”
Phẫn nộ làm hô hấp của Ôn Khỉ dồn dập lên, bà duỗi tay cầm lấy cái ly trước mắt, hung hăng mà tạt vào Tiêu Thành Nham: “Ông cút đi! Con trai tôi, tôi sẽ không để nó một mình!”
Tiêu Thành Nham rõ ràng có thể dễ dàng né tránh, nhưng ông lại không trốn, trực tiếp bị hắt nước đầy mặt.
Hai người trong hình ảnh lâm vào trầm mặc giằng co ngắn ngủi.
Tiêu Thành Nham ngoài hình ảnh lại nói: “Ôn Khỉ cũng thật xinh đẹp, người nổi giận mà còn đẹp như vậy, trên thế giới chỉ có một mình mẹ con thôi.”
Tiêu Lam: “…… Ba là M sao?”
“Ha ha ha ha ha ha ha……” Tiêu Thành Nham lo tự nở nụ cười.
Tiêu Thành Nham trong hình ảnh mở miệng, ông không có mặt, vẫn bình tĩnh mà nói: “Nó cần phải học tập làm sao không từ thủ đoạn mà sinh tồn nổi, cho dù là lừa gạt, phản bội, ăn cắp, thậm chí dẫm lên thi thể người khác.
Thứ nó sắp sửa đối mặt không phải hoàn cảnh mà cha mẹ giáo dục có thể giải quyết được.”
Ôn Khỉ đứng lên: “Tôi tuyệt không cho phép con trai tô biến thành một kẻ ti tiện vì sinh tồn không màng tất cả! Nó sẽ làm một người sống sót chính trực thiện lương!”
Tiêu Thành Nham: “Chẳng sợ thiện lương như vậy sẽ hại chết nó sao?”
Ôn Khỉ kiên định mà nói: “Tôi sẽ dạy dỗ nó, người thiện lương cũng có cơ hội sống sót, thiện lương không đại biểu mềm yếu, cũng không đại biểu ngu xuẩn, càng không đại biểu vô năng.”
“Hiện tại, ông đi làm chuyện của ông đi, con trai ở đây có tôi chăm sóc.”
“Không cho phép tái xuất hiện trước mặt nó nữa, đừng để nó biết kế hoạch đáng sợ của ông, cứ để nó cho rằng ba ba mình là thật sự mất tích đi.”
“Nhìn xem chúng ta ai mới là người đúng.”
Nói xong, Ôn Khỉ xoay người rời đi.
Tiêu Thành Nham cứ như vậy ngồi yên tại chỗ, vẫn luôn nhìn chăm chú vào bóng dáng bà rời đi, đôi mắt không chớp.
Bỗng nhiên, bước chân Ôn Khỉ khựng lại.
Bà không quay đầu lại, nhẹ giọng hỏi: “Ông…… Có bao nhiêu nắm chắc có thể tồn tại trở về?”
Tiêu Thành Nham giống đang nói một sự kiện không quan hệ đến mình: “Một hai phần đi.”
Ôn Khỉ: “…… Đồ điên.”
Tiêu Thành Nham chỉ cười, cũng không nói chuyện.
Khi bước chân Ôn Khỉ đi sắp ra cửa, ông mới mở miệng: “Bảo trọng, gần đây thân thể em không được tốt, thân phận nước ngoài kia anh sẽ vẫn luôn giữ lại cho em.”
Bước chân Ôn Khỉ đi tới lại một lần nữa tạm dừng, nhưng không nói gì.
Khi thân ảnh của bà đã bước ra cửa, ngoài cửa truyền đến tiếng nói cơ hồ không thể nghe thấy: “Bảo trọng……”
Tiêu Thành Nham trong nhà lại cười, ông dùng khẩu hình trả lời: Anh sẽ.
Hình ảnh mơ hồ lên, dần dần biến mất không thấy nữa.
Tiêu Thành Nham có chút tiếc nuối: “Hiện tại chỉ có thể biểu hiện đến trình độ này, đáng tiếc.”
Tiêu Lam nhẹ giọng nói: “Quen biết ba là bất hạnh lớn nhất đời này của mẹ đấy.”
Cậu nhớ rõ khi đó thân thể của mẹ đã không tốt lắm, còn nằm viện một lần.
Cũng chính là khi đó cậu thử nấu ăn, kết quả làm tay mình bị bỏng, sau đó lần đầu tiên tiến vào Thế Giới Hàng Lâm.
Sau đó, mẹ cùng cậu giãy giụa trong sinh hoạt gian nan, hao hết tâm tư mà dạy dỗ cậu, dưới tâm thần và thể xác đều mệt mỏi như vậy mới có thể dẫn đến bệnh tình chuyển biến xấu càng lúc càng nhanh, cuối cùng buông tay nhân gian.
Nếu không có Tiêu Thành Nham, nếu không có bản thân Tiêu Lam, Ôn Khỉ đại khái sẽ gặp được hạnh phúc lại trôi chảy, chẳng sợ thân gặp bệnh nan y, cũng có thể được người nhà cẩn thận che chở mà rời đi.
Có lẽ, ngay cả mình cũng là một phần bất hạnh của mẹ.
Tiêu Lam nghĩ.
Giọng nói Tiêu Thành Nham đánh gãy suy nghĩ của Tiêu Lam: “Thằng con ngốc, con muốn cứu mẹ, nhưng con làm được sao?”
“Con trị không hết bệnh của mẹ, cũng giải quyết không được nợ nần, thậm chí con cũng không thể làm gì ba, người đã chế tạo ra cục diện này.”
“Có phải rất không cam lòng không?”
Tiêu Lam quay đầu nhìn ông: “Đừng lấy lời nói kích con, ba rốt cuộc ở đâu? Ba mất tích là cái tình huống gì?”
Tiêu Thành Nham chỉ vào dung nham quay cuồng bên người mình, tươi cười có vài phần không lo lắng: “Ba đã chết, thi thể trong hồ dung nham này, cùng con nói chuyện bất quá là một chút ý thức mà ba lưu lại thôi, dù con muốn nghiền xương ba thành tro cũng vớt không được một chút cặn nào.”
Lúc này đây Tiêu Lam là thật sự chấn kinh.
Tuy rằng Thành Văn Nhất nói Tiêu Thành Nham có lẽ đã chết, nhưng Tiêu Lam chung quy cảm thấy, ba là đang nơi tối tăm nghẹn đại chiêu.
Kết quả hiện tại……
Tiêu Thành Nham, thật sự đã chết?
Hết chương 154.
-------゚°☆☆° ゚゚°☆☆° ゚-------
Chương này là một lý do quan trọng mình muốn edit bộ này.
Cực kỳ thích mẹ của Tiêu Lam luôn, cả tư tưởng của bà nữa.
Người thiện lương không có nghĩa là yếu đuối, không muốn con trai ti tiện dẫm lên người khác mà sống, muốn con thiện lương nhưng mạnh mẽ sống sót.
Thật trong các bộ vô hạn lưu thì điểm sáng này cảm giác ấm lòng lắm luôn…