TÔI DỰA VÀO NGHÈO KHÓ QUÉT NGANG TRÒ CHƠI KINH DỊ



Quên note lại một tí là trạm tàu điện = sân ga tàu điện nha.

Lâu lâu mình dùng 2 từ khác nhau theo bản gốc cho đỡ chán, mong mọi người đừng lộn.
-------゚°☆☆° ゚゚°☆☆° ゚-------
Chương 88: Trạm tàu điện ngầm số 13 (7)
Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaorurits. 
Hai người đi dọc theo phương hắn đoàn tàu trước đó.
Giờ phút này trên đường ray im ắng, xem ra đoàn tàu còn phải mất một đoạn thời gian mới có thể đến trạm.

Tuy rằng đồng hồ ở nhà ga đã ngừng không cách nào xem thời gian, nhưng dựa theo thời gian biểu ban nãy đã xem mà nói, khoảng cách giữa các chuyến tàu cũng sẽ không vượt qua nửa giờ.
Tóm lại, cứ từ từ là được rồi.
Hai người đều không nói chuyện, sân ga yên tĩnh chỉ có tiếng giọt nước cùng tiếng bước chân của bọn họ vọng lại giữa trống trải.
Đột nhiên, một mùi máu tươi mới tinh truyền đến.
Tiêu Lam nhìn theo hướng mùi máu, phát hiện nơi phát ra mùi máu là trên đường ray, ánh sáng đèn pin nơi tay chiếu rọi xuống, nơi đó giờ phút này đang có một bãi máu hỗn tạp với tứ chi, trên tứ chi còn mang theo mảnh nhỏ quần áo, vết máu cùng thịt nát phun tung toé khắp nơi, nhiễm loang lổ huyết sắc ra khu vực cung quanh.
Nhìn qua là một cảnh tượng nằm trên đường ray tự sát.
Đó hiển nhiên là một dấu vết do người sống sờ sờ để lại, ở trong trò chơi này, người sống tựa hồ chỉ có người chơi.

Người chơi dưới tình huống bình thường tự nhiên sẽ không luẩn quẩn trong lòng tự ra đường ray nằm, cho nên người này là…… Trúng chiêu?
Vào lúc kiểm tra cảnh vật xung quanh, Tiêu Lam phát hiện đoạn hoàn cảnh này vô cùng quen mắt: “Đây hình như là nơi trước đó chúng ta nhìn thấy tờ báo và ông lão mặc áo vest kia thì phải.”
Lạc gật gật đầu: “Ừ, vị trí nhìn thấy tờ báo ở ngay phía trước hai mét.”
Ánh đèn pin chuyển qua, quả nhiên liền nhìn thấy chỗ ngồi trước đó đã gặp qua ông lão.
Mà vé tàu và tờ báo vốn đặt trên chỗ ngồi đã không thấy bóng dáng, ông lão ăn mặc không chút cẩu thả kia cũng không còn nữa.

Mà vị trí xuất hiện vết máu vừa lúc ngay vị trí phía trước ông lão đã ngồi.

Tiêu Lam đi đến gần hơn một chút, rốt cuộc phát hiện giữa một mảnh thịt nát có dấu vết vé tàu, vé tàu đã gần như bị máu nhuộm thành màu đỏ, cứ như vậy lẳng lặng nằm dưới mặt đất.
Hóa ra đây là kết cục của việc cầm vé tàu của ông lão, nhìn thảm trạng đầy đất này, Tiêu Lam cảm thấy cả người mình cũng  hơi đau.
“Các anh…… Ngàn vạn đừng lên tàu nha……” Một âm thanh từ nơi xa truyền đến.
Lại là một cảnh cáo người chơi đừng lên tàu.
Tiêu Lam ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện là một cô bé mặc váy ngắn màu đỏ, giọng nói cô bé mềm mại, đang sợ hãi mà tránh ở sau cây cộtnhìn bọn họ, xem màu da xanh trắng của bé, hiển nhiên đây cũng không phải một đứa bé còn tồn tại.
Tiêu Lam cùng cô bé nói chuyện, ý đồ từ chỗ cô bé đạt được một chút tin tức: “Người bạn nhỏ, có thể nói nói là vì sao không?”
“Bởi vì……” Cô bé há mồm nói mấy chữ, nhưng mà lúc này vừa lúc đoàn tàu tiến vào trạm, bánh xe và đường ray cọ xát  gầm rú nuốt hết giọng nói cô bé.
Một lát sau, đoàn tàu dừng lại, cửa tàu chậm rãi mở ra, ánh sáng đoàn tàu chiếu xạ đến sân ga đen nhánh, làm sân ga nháy mắt sáng ngời hơn một chút.
“Hộc ——” biểu cảm của cô bé lại trở nên kinh hoảng lên trong nháy mắt, cô bé nhìn chằm chằm về hướng đoàn tàu mà lui lại phía sau, trong miệng không chịu được mà nói: “Quấy rầy quấy rầy…… Thật xin lỗi thật xin lỗi……”
Tiếp theo, không đợi Tiêu Lam lại dò hỏi lần nữa, cô bé liền biến mất trước mắt cậu.
Tiêu Lam nghi hoặc mà quay đầu lại, nhìn đoàn tàu.
Lúc này đây đoàn tàu không giống như trước đó, chỉ thấy vị trí cánh cửa gần bọn họ nhất thình lình có một người đàn ông mặc đồ đen đứng đó.

Người đàn ông kia vóc dáng cực cao, quần áo đen trên người là một loại kiểu dáng Tiêu Lam chưa từng gặp qua, nhìn qua như là đồng phục nào đó, sắc mặt của hắn trắng bệch, cả người không có một chút không khí sôi động nào, chỉ là không nói một lời mà đứng nơi đó khiến cho người ta cảm thấy được cảm giác áp bách cực lớn.
Cô bé vừa rồi hẳn chính là thấy được người này nên mới có thể hoảng loạn không ngừng rời đi.
Đôi mắt người đàn ông kia đảo qua hai người Tiêu Lam, trong mắt không hề gợn sóng mang theo bầu không khí chết chóc nặng nề, cứ như nhìn hai vật chết.

Hắn cứ như vậy lẳng lặng mà nhìn một hồi, rồi chuyển tầm mắt đi, đi về hướng phía trước đoàn tàu.
Sau vài bước, thân ảnh người đàn ông này chợt trống rỗng biến mất trong không khí.
Nhìn thấy thân ảnh người đàn ông biến mất, Tiêu Lam nhẹ nhàng thở ra.


Vừa rồi, trong nháy mắt cùng người đàn ông này đối diện, cậu cảm thấy một loại áp lực lông tơ thẳng dựng, trực giác chiến đấu bảo vs cậu rằng, đối phương cực kỳ nguy hiểm, đó là một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt hơn bất luận một Boss nào đã đối mặt trước kia.
“Tiên sinh, ngài còn muốn lên tàu không?” Lạc thấp giọng dò hỏi.
Tiêu Lam nhìn nhìn cửa tàu không tiếng động mở rộng ra, vẫn là khẽ cắn môi nói: “Lên, nếu không đi nhất định sẽ bỏ lỡ cái gì đó.”
Rốt cuộc người đàn ông này vào lúc trước bọn họ thăm dò đoàn tàu cũng chưa hề nhìn thấy qua, hắn xuất hiện có phải tuyên cáo rằng trong đoàn tàu lúc này đã có một vài biến hóa khác hay không?
——
Hai người một lần nữa về lại trên đoàn tàu, cùng với tiếng tích tích ong ong, cửa xe lại lần nữa khép lại, đoàn tàu rời trạm.
Lúc này đây, trên đoàn tàu vẫn không thấy bóng người, vừa nhìn đã thấy trống rỗng không có gì khác trước.
Tiêu Lam và Lạc tiếp tục đi tới, đồng thời lưu ý hướng đi xung quanh. 
Bỗng nhiên Tiêu Lam dừng bước chân, nhìn sang bên phải.
Theo đoàn tàu đi tới, vòng treo* không hề treo bất cứ thứ gì vốn hẳn là đong đưa theo quy luật, nhưng hiện giờ những vòng treo bên phải này giống như có người đang lôi kéo chúng, bất quy tắc mà đong đưa lên.
(*mấy cái vòng tròn tròn để người ta vịn vào lúc đi tàu, xe bus ấy, mình kèm ảnh cuối bài nhé)
Nhưng mà bất luận là mắt thường hay là ảnh ngược trên kính đều nhìn không ra nơi này có dấu hiệu có người.
Tiêu Lam cẩn thận mà tránh đi một loạt vòng treo này, đi qua một bên khác, tiếp tục đi tới.
Một tấm kính phía trước đột nhiên xuất hiện một mảnh sương mù nhỏ, giống như là có người đang thổi khí vào tấm kính vậy.

Tiếp theo, nơi không có một bóng người xuất hiện chữ viết tay, một ngang, một dọc, sau đó là càng nhiều nét nữa, cuối cùng hợp thành ba chữ【 Đừng ra trạm 】.
Chữ viết kia thanh tú, thoạt nhìn hẳn là xuất phát từ tay một người nữ.
Thú vị ghê, nhóm quỷ quái trên sân ga không ngừng nhắc nhở người chơi đừnh lên tàu, mà quỷ quái trên tàu thì lại như cùng chúng nó đối chọi gay gắt, nhắc nhở khởi người chơi đừng ra trạm.
Chẳng lẽ đây là hàm nghĩa của nhắc nhở “Lại đây…… Bên này……” ư? Bảo người chơi chọn một trong hai, giữa sân ga và tàu?
Còn cái giá của việc chọn sai, đương nhiên chính là qua cửa thất bại. 
Mà tự hỏi một chút lựa chọn trước mắt, một cái là đoàn tàu tử vong từng phát sinh sự cố nghiêm trọng, một cái là sân ga quỷ dị nguy cơ tứ phía, hình như hai bên thoạt nhìn đều chẳng an toàn gì à nha.

Sau khi đi tới một đoạn toa tàu mới, trên một loạt chỗ ngồi của toa tàu mới đặt một vật hấp dẫn ánh mắt Tiêu Lam.
Đó là một bó hoa cúc trắng lớn, dùng giấy gói màu trắng bọc lại.
Thường thì hoa cúc trắng chỉ có tình huống cúng người chết mới có thể sử dụng, dùng để biểu đạt thương tiếc đối với người chết.

Bên cạnh nó còn bày một thứ bằng giấy cuốn lại rồi dùng dải lụa buộc lên, nhìn qua như là một tờ báo.
Tiêu Lam cầm lấy tờ báo trải ra, sau khi mở ra phát hiện là một phần cắt ra từ báo: 
“23 giờ 44 phút ngày x tháng x, thành phố chúng ta xảy ra sự cố nổ mạnh trạm tàu điện ngầm, trong vòng 15 phút nổ mạnh liên tục ba lần, sự cố còn dẫn phát lửa lớn, tính đến lúc gửi bản thảo đi đã có 344 người tử vong, có 35 nhân viên bên trong bị thương nặng, 67 người đang được chữa trị trong bệnh viện.
Sau khi sự cố phát sinh, phòng cháy và bệnh viện đều đã tham dự cứu viện.

Trước mắt, cảnh sát đang triển khai điều tra nguyên nhân sự cố.”
Bài báo đưa tin này cũng đính kèm hình ảnh, chính giữa là một trạm tàu điện ngầm đã bị thiêu đến vết thương đầy mình, khó có thể phân biệt ra bộ dáng nguyên bản.
Trạm tàu hóa ra cũng đã xảy ra sự cố! Hơn nữa nhân số tử vong còn hơn xa sự cố đoàn tàu mà báo chí trước đó đưa tin nữa.
Tiêu Lam nhìn tờ báo trong tay, cảm giác ra vài phần quái dị.
Tuy rằng phần cắt từ báo này cũng không có niên đại, nhưng chất lượng tờ giấy và cảm giác khi sờ lên đều tương đối mới, cũng không giống những tờ báo ố vàng giòn rụm tràn ngập năm tháng dấu vết từng thấy trên sân ga.
Đây hẳn là một tờ báo cách hiện tại không tính là quá lâu, tại sao lại đột ngột xuất hiện tại hoàn cảnh phong cách 80-90 này?
Bây giờ, manh mối tìm được trên đoàn tàu và sân ga đều chỉ ra đối phương từng phát sinh sự cố, hơn nữa tạo thành thương vong số lượng lớn.
Sân ga bên kia tỏ vẻ, mấy người đừng đi theo tụi nó lăn lộn nha, trên đoàn tất cả đều là người chết!
Đoàn tàu bên này thì lại tỏ vẻ, đừng nghe bọn nó đánh rắm, kỳ thật trên sân ga cũng toàn là người chết thôi!
Duy nhất khác nhau chỉ ở chỗ hai bên sự cố khác biệt niên đại.

Chẳng lẽ đây là hai phe quỷ quái đến từ thời không khác nhau, ở niên đại khác nhau vào 23 giờ 44 phút xảy ra sự cố trên cùng một trạm tàu, sau đó bị Thế Giới Hàng Lâm khâu vào với nhau?
Tiêu Lam suy đoán lung tung.
Như vậy, dưới tình huống hai bên đều là người chết, rốt cuộc một bên nào mới tính là phương hướng phương hướng chính xác kia chứ?
Trong hai phe quỷ quái chọn một bên rồi lăn lộn chùn, quả thực chính là tử vong hai chọn một….
“Tiên sinh, xem cái này này.” Giọng Lạc đánh gãy suy nghĩ của Tiêu Lam.
Tiêu Lam nhìn lại phía Lạc, liền thấy trên tay hắn cầm một quyển sách bị bọc lại, bìa bọc lại cũng bị nhấc lên, có vài phần cảm giác lung lay sắp đổ.

Tiêu Lam thuận tay tiếp nhận, kéo giấy bọc rách nát ra.

Kết quả cậu liền trực tiếp đối mặt với chữ viết cực lớn trên bìa sách "Bí mật の anh em", kiểu chữ kia bắt mắt mười phần, màu sắc trong nhiệt tình dào dạt pha vài phần lầy lội muốn nói lại thôi, phối hợp hình ảnh tất cả đều là giai đô cơ bắp, nhìn qua hơi bị cay mắt.
Ý da, đây vẫn là một quyển tạp chí người lớn không quá hài hòa kiểu nam - nam.
Tiêu Lam lấy hết can đảm mở ra nhìn.
“Y……” Ba giây sau cậu đóng tạp chí lại, cũng cảm thấy đôi mắt hơi bị mạo phạm đến.

Tuy rằng cậu cũng không để ý tính hướng linh tinh, nhưng mà nội dung này cũng quá…… Rốt cuộc là cái dạng nhân tài gì lại đem loại tạp chí này lên tàu điện ngầm chứ!!
Ông tránh trong nhà xem không được sao!?
Giờ này khắc này, trong tàu điện ngầm phong bế không người, hai người đàn ông nhìn chằm chằm một quyển tạp chí người lớn, lâm vào trầm mặc.
Chỉ có tiếng gầm rú của tàu điện ngầm còn trước sau như một.
Một lát sau.
Đón ánh mắt Tiêu Lam trong khó có thể miêu tả mang theo xấu hổ, Lạc đánh vỡ trầm mặc: “Cái này là…… chỗ khe hở đang ngồi tìm được, trước đó cũng không hề có thứ như vậy xuất hiện qua.”
Trong giọng nói Lạc cũng hiếm khi mang theo một chút xấu hổ, hắn cũng không nghĩ tới dưới bọc giấy nghiêm trang kia thế mà lại là nội dung kíƈɦ ŧɦíƈɦ như vậy.
Không thể không nói, văn hóa loài người thật sự là nhiều mặt mà.
Vẫn là loài người rất biết chơi.
Tiêu Lam dùng hai ngón tay xách theo tạp chí trên tay, đem nó cách chính mình xa một chút, nhưng thứ này tốt xấu cũng là một manh mối, ném vẫn là không thể ném.
Cậu cố mà đánh giá mặt bìa, cuối cùng vẫn trong ghét bỏ mà phát hiện ra vấn đề.
Ngày xuất bản tạp chí này là mấy năm gần đây, mặc kệ là kiểu tóc nhân vật hay là quần áo số lượng không nhiều lắm của họ, cùng với hoàn cảnh xuất hiện trong ảnh chụp, thoạt nhìn đều không phải phong cách thập niên 90.
Một quyển tạp chí như vậy có vài phần không hợp với hoàn cảnh toàn bộ đoàn tàu cũ xưa.
“Vẫn là đưa tôi đi.” Lạc duỗi tay tiếp nhận tạp chí, tuy rằng hắn cũng có chút ghét bỏ, nhưng thứ này ở trên tay hắn, chung quy tốt hơn đặt trên tay Tiêu Lam một chút.
Tiêu Lam không có phản đối, hai người tiếp tục đi tới, ăn ý mà phảng phất như đã quên mất chuyện vừa rồi.
Hết chương 88.
-------゚°☆☆° ゚゚°☆☆° ゚-------
Vòng treo tay vịn và hoàn cảnh trong đoàn tàu nha.img.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi