TÔI KHÔNG MUỐN TRỞ THÀNH OMEGA



Ở Quân Bộ lúc này, Mục Diệc Thần đương đứng ngoài ban công, tay cầm theo điếu thuốc lá, khói thuốc lượn lờ trong không khí.
Hắn một thân ăn mặc có chút tùy tiện, dáng vẻ hờ hững càng toát lên vẻ phong lưu, tà mỵ.

Cộng thêm khói trắng phả ra xung quang, gương mặt hoàn mỹ kia đẹp đến có phần không chân thực.
Trước kia hắn là loại ăn chơi trác táng, lười biếng lại không thích học hành gì.

Suốt ngày chỉ biết đánh đánh đấm đấm, sa lầy ở mấy quán bar hỗn tạp.
Rượu chè thuốc lá đối với hắn mà nói là không thể thiếu.

Thuốc lá, một ngày hắn có thể hút hết mấy bao.

Thế nhưng từ khi xác định bản thân thích cậu, hắn đã cố gắng cai.


Thế nhưng thực sự đã nghiện liền cũng không phải nói muốn bỏ là bỏ được.
Dù vậy, khi ở gần cậu, hắn đều không hề đụng tới mấy thứ này nữa.

Cho dù ở chỗ làm việc có hút thuốc, khi tan làm cũng sẽ nhai một thanh kẹo cao su để áp chế mùi.
Ánh mắt hắn tĩnh lặng, đem tầm mắt phóng về hướng thành phố mà cậu đang ở, môi khẽ kéo lên mệt nụ cười nhợt nhạt.
Cũng không biết giờ này cậu đang làm gì nữa, có lẽ là hội họp cùng bạn bè.

Cũng có thể là đã ngủ rồi cũng nên.

Được về nhà thăm ba mẹ, chắc là cậu sẽ vui lắm.
Hắn cũng muốn về, muốn được ở bên cậu, chỉ là, hắn biết rõ chuyện lần đó mình cưỡng chế đánh dấu cậu đã để lại khúc mắc rất sâu giữa bọn họ.
Hắn muốn cậu có một kì nghỉ thật vui vẻ, cho nên mới nói dối rằng mình bận rộn không thể về được.
Hắn sợ, cậu sẽ cảm thấy gượng gạo khi có sự xuất hiện của hắn, vì vậy hắn lựa chọn từng chút một chiếm lấy tình cảm của cậu, tuyệt không thể vội vàng nữa.
Chỉ là, lúc cậu rời đi còn chưa tới một ngày, hắn đã nhớ cậu đến không chịu nổi.

Mỗi ngày trở về nhìn căn phòng tối tăm lạnh lẽo, hắn lúc đó còn suýt chút phát điên lên, muốn từ đây bay đến đó cướp cậu trở về.
Cũng may, hắn cũng không có làm thật, nếu không hiện tại, có lẽ chẳng những Lâm Hàm không chấp nhận nổi hắn.

Mà ngay cả ba mẹ Lâm cũng sẽ chán ghét hắn.
Thế nhưng, hầu như đêm nào hắn cũng ngủ không ngon giấc.

Vốn đã quen hơi thở, mùi hương, cảm giác khi ngủ cùng cậu.


Hiện tại lại tách ra, hắn liền không thể đi vào giấc mộng.
Được rồi, xem như đây là ông trời đang trừng phạt hắn vì những lỗi lầm mà trước kia hắn đã gây ra cho cậu.

Chỉ là, hắn hy vọng kì nghỉ này qua nhanh hơn một chút, để hắn sớm ngày được gặp lại cậu.

Nếu không, hắn cũng không rõ, bản thân có thể kìm nén, kiên trì được bao lâu nữa.

Trưa hôm sau, Lăng Xuyên và Lâm Hàm mới chịu tỉnh dậy.

Cậu lười biếng vươn vai một cái, hắn cũng từ phía sau ôm lấy eo cậu, ở trên gáy cổ cậu mà đặt xuống một nụ hôn.
Tình cảnh này, khiến Lâm Hàm không khỏi liên tưởng đến tình cảnh của một cặp chồng chồng trẻ vừa mới cưới.

Vừa ngọt ngào vừa tràn ngập cưng chiều.
Cậu cũng quay lại, đáp trả lên cổ hắn một nụ hôn, sau đó mới đi vào phòng vệ sinh cá nhân.
Đợi khi cả hai đều đã áo quần chỉnh tề, Lăng Xuyên liền lái phi hành khí đưa cậu đi ăn sáng.

Bọn họ chọn một nhà hàng tương đối an tĩnh lại sang trọng, tùy tiện gọi một vài món.
Lâm Hàm ăn xong thì gọi điện thoại cho Triệu Mặc, hỏi thăm tình hình của ông nội hắn.

Cũng may là đã qua cơn nguy kịch, cậu cũng thay hắn thở phào một hơi.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Lâm Hàm gọi phục vụ gói thêm hai phần đồ ăn để cậu mang đi.
“Lát nữa anh có bận gì không? Em định đến thăm ông nội anh ấy, nếu như bận thì đưa em đến đây được rồi, em tự bắt xe đi được!”.

Lâm Hàm quay sang hỏi ý Lăng Xuyên.
“Không bận.


Cho dù có bận cũng sẽ hộ tống em đến nơi an toàn! Anh là bạn trai của em mà!”.

Lăng Xuyên nhân lúc cậu không để ý mà hôn chụt lên môi cậu.
Lâm Hàm giật mình, phát hiện hai người bọn họ còn đang ở trong nhà hàng, nhỡ có người nhìn thấy thì sao?!
Cậu đưa mắt nhìn nhìn xung quanh, phát hiện cũng không ai chú ý đến bọn họ mới thở phào một cái.

Sau đó cũng không quên trừng mắt nhìn Lăng Xuyên, trên mặt viết rõ mấy chữ ‘Anh yên phận một chút cho em’.
Lăng Xuyên chẳng những không bị lời đe dọa của cậu dọa sợ, trái lại còn được nước lấn tới, hôn thêm một phát trên má cậu.
Nhìn vẻ mặt phồng lên vì tức giận kia của cậu, hắn không nhịn được mà cười đến thực vui sướng.

Mãi đến khi bị Lâm Hàm véo vào eo, hắn mới vờ như đầu hàng mà giơ hai tay lên, chỉ là, vẫn còn đang cười.
Trên đường đến bệnh viện, bọn họ dừng lại mua một ít trái cây cùng hoa.
Đến nơi, Triệu Mặc cũng vừa lúc đi ra khỏi phòng bệnh định đi mua chút đồ ăn sáng.

Cửa vừa mở, cũng vừa hay gặp được hai người họ.
Triệu Mặc dáng vẻ có chút mệt mỏi, Lâm Hàm khẽ ôm hắn một cái, vỗ vỗ lưng hắn trấn an.

Lăng Xuyên cũng vỗ vai hắn một cái, hình ảnh hài hòa giống như bạn chí cốt gặp lại nhau vậy..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi