TÔI MANG THAI ĐỨA BÉ LÀ NHÂN VẬT PHẢN DIỆN

Editor: Myy

____

Cha Diệp nghe bà ta nói xong trong lòng tràn đầy lửa giận.

Mặc dù ông ta vô dụng, nhưng trong lòng vẫn rất rõ ràng, tính cách của Diệp Trăn hồi nhỏ như nào trong lòng ông ta hiểu rất rõ. Nếu như không phải do lúc trước bị đối xử bất công quá mức đến nỗi đả thương lòng của nó, thì bây giờ nó được gả vào Lục gia đã tận lực giúp mình rồi!

"Con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi..." Cha Diệp cười lạnh, "Tốt xấu gì Diệp Trăn cũng không có ngửa tay xin tiền tôi, cũng không giống như đứa con gái tốt kia của bà, cả ngày chỉ nghĩ cách làm sao để ép tôi bỏ tiền ra!"

"Diệp Tình làm sao? Ông còn không biết xấu hổ mà nói nó à! Nếu như không phải do ông vô dụng thì Diệp Tình sẽ phải cực khổ lăn lộn ở trong giới giải trí như vậy sao?"

"Vâng! tôi vô dụng. Tự bà cũng xem lại mình nuôi con gái tốt như nào đi, từ nhỏ nó muốn cái gì thì liền cho cái đó, cảm thấy mình rất tài giỏi, bây giờ tiến vào giới giải trí rồi đã hiểu câu "ếch ngồi đáy giếng" như nào chưa? Biết lợi hại chưa? Tại sao nó lại phải chịu ủy khuất? Còn không phải do được bà nuông chiều đến nỗi coi trời bằng vung, không coi ai ra gì sao? Bà còn có mặt mũi nói Trăn Trăn à? Từ nhỏ đến lớn bà suốt ngày chỉ biết đối xử bất công với nó. Cái gì tốt cũng đều cho Diệp Tình, bà chia sẻ dù chỉ một phần cho Trăn Trăn thôi sẽ chết à? Nếu như bà có thể đối xử công bằng với cả hai bọn nó thì hôm nay Trăn Trăn đã không đối xử với tôi như vậy rồi!"

"Ông nói thì hay lắm. Con là do tôi sinh ra, cũng là do một tay tôi nuôi nấng, nhưng ông làm cha đã làm được cái gì chưa? Ông thấy tôi đối xử bất công, vậy lúc trước tại sao ông không quan tâm Diệp Trăn nhiều hơn, để đến tận bây giờ Diệp Trăn có tiền đồ (*), được gả vào nhà nhà giàu rồi ông mới đi theo nịnh hót? Nếu thấy Diệp Trăn đáng thương thì tại sao lúc trước lại không nói như vậy đi?"

(*) Tiền đồ: Con đường phía trước. Dùng để chỉ tương lai, triển vọng.

Cha Diệp nhất thời á khẩu không trả lời được, thở hồng hộc ngồi ở trên ghế salon, hô hấp ngột ngạt.

Chuông điện thoại di động vang lên, cha Diệp nghe điện thoại. Nghe xong nửa ngày sau cũng không nói lời nào, cuối cùng cúp máy, khom người ôm đầu.

Mẹ Diệp nhìn bộ dáng của cha Diệp như vậy thì tò mò, "Sao vậy?"

"Đầu tư không đúng chỗ, cái hạng mục kia thất bại rồi. Tất cả số tiền quăng vào cũng đổ sông đổ biển, không lâu nữa ngân hàng sẽ bắt đầu bán đấu giá căn biệt thự."

Mẹ Diệp nghe xong, nhất thời lo lắng, vội vã nói: "Không phải ông nói hạng mục này rất ổn sao? Tại sao đột nhiên lại thất bại? Lúc trước tôi đã nói là không nên thế chấp căn biệt thự rồi, bây giờ bị mang đi đấu giá thì chúng ta ngủ ở đâu? Ngoài đường à?"

Giờ phút này cha Diệp cũng rất bất lực, "Tôi cũng không nghĩ tới Lục Bắc Xuyên lại đoán đúng như vậy, hạng mục này được kéo dài hơn nửa năm nó cũng không đáp ứng. Bây giờ xong rồi, tất cả đều mất rồi, không chỉ có công ty mà ngay cả xe và biệt thự cũng mất hết."

Lúc trước Diệp gia chỉ là nhà giàu mới nổi mà thôi, nhưng tốt xấu gì cũng có ngôi biệt thự, cái công ty xác rỗng kia và xe sang chống đỡ thì mẹ Diệp mới có mặt mũi gặp các phu nhân nhà giàu khác. Còn có không ít người không hiểu chuyện còn tranh nhau nịnh bợ bà ta.

Bây giờ tất cả đều mất hết rồi, trong nháy mắt mà cả người đã không còn một xu dính túi, về sau bà ta nào còn mặt mũi để gặp người khác nữa?

Đến bây giờ, mẹ Diệp mới thật sự sợ hãi.

"Không được, bây giờ ông lập tức đi gọi điện thoại cho Lục Bắc Xuyên đi, không được thì gọi cho Diệp Trăn, nói hết tình huống hiện tại cho nó. Con nhóc Diệp Trăn kia rất dễ mềm lòng, ông cẩn thận nói với nó không chừng nó sẽ đáp ứng đó. Diệp Chấn Đình, ông mau tranh thủ thời gian đi gọi đi!"

"Gọi thì có tác dụng gì! Bà không thấy hôm nay ở trong bệnh viện Diệp Trăn như thế nào à? Nó dễ mềm lòng, nhưng đó là là lúc trước, bây giờ bị người làm mẹ như bà tổn thương rồi bà nghĩ nó sẽ mềm lòng sao?"

"Chẳng lẽ nó sẽ thật sự mặc kệ cha mẹ nó sống chết như nào sao? Tốt xấu gì cũng là do tôi liều sống liều chết để sinh ra! Mau gọi điện cho nó đi!"

Cha Diệp nhìn bà ta, thật lâu sau cũng không nói gì.

Người đàn bà này vẫn luôn coi trọng mặt mũi của mình, chỉ cần có thể khiến cho bà ta nở mày nở mặt thì cái gì cũng có thể không quan tâm.

Bà ta như này làm sao mà Diệp Trăn có thể đáp ứng cho được? Chỉ sợ là tâm càng thêm lạnh mà thôi.

Đang lúc hai người tay chân luống cuống, cha Diệp lại nhận được một cú điện thoại.

Ông ta mờ mịt nghe người trong điện thoại nói, vẻ mặt bất ngờ.

"Thật sao... Được... Tôi hiểu rồi, vậy... Biết đó là ai không?... Được, trước cứ như vậy đi... Ừm..."

Ông ta để điện thoại xuống, kinh ngạc nhìn mẹ Diệp, "Có người đầu tư giúp tôi mười triệu."

"Mười triệu? Đầu tư cho cái hạng mục kia của ông sao?"

Cha Diệp gật gật đầu.

Chuyện này đến thật là đúng lúc, một giây trước còn đang lo lắng sẽ bị phá sản, một giây sau lại được người ta đầu tư mười triệu. Hết giận dữ đến vui mừng, trong lúc nhất thời cha Diệp lại không kịp phản ứng.

"Ai đầu tư cho ông? Lục Bắc Xuyên à?"

"Không phải," Cha Diệp lắc đầu, "Công ty quản lý nói không phải là Lục thị đầu tư."

"Vậy đó là ai?"

"Tôi cũng không rõ lắm, họ nói hẹn sáng mai gặp mặt ở công ty." Nói xong, hai mắt cha Diệp tỏa sáng, vui vẻ nói: "Bà xã à, tôi không bị phá sản nữa!"

Mẹ Diệp cũng lấy lại được tinh thần, "Đúng vậy, không chỉ không bị phá sản, mà ông còn phải thật thành công để Lục Bắc Xuyên trố mắt nhìn nữa!"

"Đúng! Để Lục Bắc Xuyên nhìn thật kỹ, cho nó biết mình đã từng từ bỏ lỡ một cơ hội kiếm tiền tốt như thế nào!" Cha Diệp hả hê mãn nguyện, lập lời thề son sắt muốn khiến Lục Bắc Xuyên đẹp mặt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi