TÔI MANG THAI ĐỨA BÉ LÀ NHÂN VẬT PHẢN DIỆN

Editor: ✰๖ۣۜTωĭηƙℓε✰

***

Ban đêm, Lục Thiếu Nhân lúc này mới về nhà sau một ngày làm việc ở công ty.

Mười một giờ trưa hắn nhận được điện thoại từ Lục lão gia, nói là Lục Bắc Xuyên đã tỉnh, đột nhiên xuất hiện tin tức này khiến cho hắn trở tay không kịp.

Làm con trai duy nhất của Lục lão gia, Lục Thiếu Nhân sống ở Lục gia cực không hài lòng. Tuổi trẻ hắn không được lão gia cho cầm quyền điều hành công ty, càng không tín nhiệm hắn. Trong công ty, hắn bất quá chỉ là một Phó tổng thùng rỗng mà thôi.

Những năm đó Lục Thiếu Nhân sống rất biệt khuất. Vô luận hắn đưa ra ý kiến gì đều bị bên phía nhà đầu tư phủ định, bạn tốt trong nghề coi đây là trò hề chê cười rất nhiều năm.

Hắn rốt cục đợi được đến lúc lão gia về hưu, nhưng Lục Bắc Xuyên tuổi trẻ tài cao lại được Lục lão gia đề bạt đi lên, nắm quyền lực lớn trong tay.

Nhiều năm ẩn nhẫn biệt khuất ở ngày Lục Bắc Xuyên nhậm chức cuối cùng đã bị bộc phát.

Lục Thiếu Nhân rất rõ ràng, so với năng lực của Lục Bắc Xuyên, hắn cả đời này cũng không thể có cơ hội ra mặt.

Con trai hắn có rất nhiều, nhưng của Lục gia thì chỉ có một đứa.

Trận tai nạn xe cộ kia không thể diệt trừ được Lục Bắc Xuyên tiếc nuối rất lớn, nhưng sau khi Lục Bắc Xuyên trở thành người thực vật cũng không còn là mối uy hiếp hắn nữa, từ đây Lục Thiếu Nhân triệt để gối cao không lo.

Không để hắn nghĩ tới chính là, Lục Bắc Xuyên vẫn còn có một ngày tỉnh lại!

Lục Thiếu Nhân nhanh chóng thay đổi vị trí tài sản, ở công ty bận bịu cả ngày, lúc này mới một nắng hai sương về nhà.

Trong phòng ăn, Lục Bắc Xuyên ngồi ở trên xe lăn được Diệp Trăn đẩy lên trước mặt bàn ăn, Lục lão gia ngồi ở chủ vị chờ đã lâu, thấy Lục Thiếu Nhân khoan thai tới chậm, trên mặt khó tránh khỏi không cao hứng, "Giữa trưa đã gọi điện thoại cho con để con về nhà sớm, tại sao bây giờ mới về?"

"Việc ở công ty rất nhiều, cho nên chậm một chút." Lục Thiếu Nhân cởi áo khoác đưa cho người hầu, ngồi ở bên cạnh Lục lão gia, nhìn Lục Bắc Xuyên phía đối diện, trầm giọng nói: "Rốt cục đã tỉnh rồi, trước hết chăm sóc tốt cho thân thể đi, có chuyện gì sau này hãy nói."

Lục Bắc Xuyên gật đầu, thái độ không lạnh không nhạt, "Con biết rồi."

Quan hệ cha con luôn luôn như thế, người ở nơi này đều không cảm thấy kinh ngạc nữa. Mẹ Lục một mặt vui mừng, liên tục gắp thức ăn vào trong chén của Lục Bắc Xuyên, dặn dò hắn, "Con vừa mới tỉnh, ăn chút món ăn thanh đạm đi, rất tốt cho thân thể."

Lục lão gia ở một bên nói: "Cha đã hỏi bác sĩ rồi, mặc dù bây giờ Bắc Xuyên tạm thời không thể đứng lên, nhưng việc ở công ty rất nhiều, nếu như con bận không chịu nổi thì có thể chia sẻ một chút cho Bắc Xuyên."

Lục Thiếu Nhân trầm mặc một lát, sau thấp giọng nói: "Tạm thời Bắc Xuyên vẫn nên chăm sóc cho thân thể trước, có gì sau lại nói."

Ý tứ này của Lục lão gia quá mức rõ ràng, đây là tình nguyện giao phó Lục gia cho một người tàn tật cũng không nguyện ý giao cho hắn!

"Đúng rồi, hai ngày trước tư liệu cha đưa cho con, người kia con đã tìm được rồi." Lục Thiếu Nhân nói chính là tư liệu liên quan tới Lâm Trạm hai ngày trước mà Lục lão gia đưa cho hắn.

Hắn đã điều tra, ở trong đám con riêng của hắn, Lâm Trạm xem như là người có năng lực nhất. Hắn cũng tin tưởng, Lục lão gia nhất định đã điều tra qua.

Bây giờ Lục Thiếu Nhân cũng rõ ràng một việc, chỉ cần Lục Bắc Xuyên không chết, sẽ còn trở lại Lục thị. Nhưng nếu như có thêm một người thừa kế có năng lực và điều kiện tương đương Lục Bắc Xuyên, Lục lão gia sẽ chọn ai?

Quả nhiên, Lục lão gia nghe được lời này của Lục Thiếu Nhân thì dừng một chút, im lặng suy nghĩ.

"Chuyện này, về sau lại nói."

Không có ngay tại chỗ bác bỏ, cho thấy Lục lão gia đã động tâm.

Lục Bắc Xuyên hắn không nắm chắc được trong tay, nhưng muốn nắm giữ một tên tiểu tử còn không dễ dàng sao?

Cuộc đối thoại của Lục Thiếu Nhân và Lục lão gia cũng không khiến Lục Bắc Xuyên chú ý, giống như việc đó không liên quan gì đến mình, thậm chí còn nhàn nhã kẹp khối thịt cho Diệp Trăn.

Diệp Trăn ở một bên im lặng ăn cơm, có qua có lại cũng kẹp khối thịt cho Lục Bắc Xuyên, lờ mờ nhớ tới tình tiết Lục Bắc Xuyên tự tay thiết kế đưa Lục Thiếu Nhân vào ngục giam, quan hệ cha con căng cứng như vậy tuyệt không ngoài ý muốn.

Ai, đứa bé từ nhỏ không cảm nhận được tình thương của cha, sau khi lớn lên trong lòng vặn vẹo, suy nghĩ kỹ lại một chút, cũng thật đáng thương.

"Đúng rồi, Tình Tình, Bắc Xuyên bảo ngày mai muốn dẫn con ra mắt cha mẹ vợ, không thể đi tay không được, đợi chút nữa mẹ chuẩn bị cho con ít đồ để con mang về."

Diệp Trăn gượng cười hai tiếng, "Cảm ơn mẹ."

"Cảm ơn cái gì, đây là việc đương nhiên."

Lúc trước Lục Bắc Xuyên chưa tỉnh, mẹ Lục nhìn ai cũng không vừa mắt. Sau khi Lục Bắc Xuyên tỉnh lại, mẹ Lục nhìn Diệp Trăn vừa mắt nhất, chỉ cảm thấy Diệp Trăn cái gì cũng tốt. Lại thấy con trai nhà mình đối với Diệp Trăn cũng không bài xích, bà còn có cái gì không hài lòng.

Ăn xong cơm tối, Lục lão gia và Lục Thiếu Nhân đi lên thư phòng, mẹ Lục lôi kéo Diệp Trăn kiểm kê lại danh mục quà tặng.

Danh mục quà tặng kia Diệp Trăn nhìn thoáng qua đã cảm thấy tê cả da đầu: rượu, lá trà, châu báu, đồ trang sức, thuốc bổ trân quý,... Mọi thứ đều rất cao cấp, giá cả càng không ít, Diệp Trăn thấy mà hoa cả mắt.

"Mẹ, những thứ này... Quá quý giá rồi."

"Không quý! Mẹ vẫn còn chê ít đây! Nếu không phải là vợ chồng hai con quyết định vội vàng như thế, tại sao chỉ chuẩn bị những món này? Về sau con và Bắc Xuyên bổ sung cái hôn lễ, đến lúc đó mẹ và thông gia hảo hảo thương lượng một chút. Con yên tâm, tuyệt đối sẽ không ủy khuất con, cam đoan để con nở mày nở mặt gả vào Lục gia! Không ai dám xem nhẹ con nữa."

Nói xong, mẹ Lục thở dài, "Tình Tình, trước kia Bắc Xuyên chưa tỉnh mẹ tâm tình không được tốt, nói lời gì bậy bạ con không cần để ở trong lòng. Về sau con chính là con dâu của Lục gia chúng ta, mẹ cũng sẽ chỉ nhận duy nhất một con dâu này thôi!"

Diệp Trăn thuận theo gật đầu, "Cảm ơn mẹ."

Quan hệ mẹ chồng nàng dâu từ xưa đến nay khiến vô số người đau đầu, cứ như vậy hóa giải?

Thái độ của mẹ Lục đối với cô, so sánh thái độ mẹ ruột Diệp Trăn đối với Diệp Trăn phải tốt hơn nhiều.

** *

Đây là buổi tối đầu tiên của hai người sau khi Lục Bắc Xuyên tỉnh lại.

Diệp Trăn không dám mặc áo ngủ gợi cảm xuyên thấu giống như trước mang lên giường, mà chọn áo ngủ bảo thủ lại khó coi. Ngủ ở biên giới giường chiếu, ngăn cách với Lục Bắc Xuyên.

Lục Bắc Xuyên nhìn dáng vẻ một mặt đề phòng kia của cô không hề nói gì, thẳng đến lúc nửa đêm, một đôi tay lạnh buốt mới mò đi qua.

Diệp Trăn đi ngủ không có quy củ, từ đầu giường lăn đến giường ngủ, toàn bộ giường rất lạnh buốt khiến cho cô đặc biệt không hài lòng, trong lúc ngủ mơ còn cau mày, bỗng nhiên sờ đến cái lò lửa lớn Lục Bắc Xuyên, dùng cả tay chân quấn đi lên.

Ngực Lục Bắc Xuyên bị Diệp Trăn ôm, phần eo bị hai chân cô kẹp lấy, cả người giống như gấu koala leo ở trên người hắn sưởi ấm. Hắn giống như bất đắc dĩ không thể làm gì thay cô đắp kín mền, đưa tay ôm lấy cô đi ngủ, để tránh ban đêm lại lăn qua lộn lại đến mức bị cảm lạnh.

Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Diệp Trăn trong lúc ngủ mơ bị người đánh thức. Lục Bắc Xuyên bên người sớm đã rửa mặt xong, ăn mặc chỉnh tề ngồi ở trên xe lăn buộc cà vạt.

Lúc tác giả sáng tạo ra nhân vật phản diện không nên cho nhân vật phản diện một khuôn mặt anh tuấn soái khí như vậy. Tắm rửa dưới ánh mặt trời vàng chói, bộ dáng ngồi ở trên xe lăn nghiêm túc thắt nơ, trong nháy mắt đánh trúng tâm tư thiếu nữ của Diệp Trăn.

Nghĩ đến kết cục bi thảm của nam nhân này, không thể nghi ngờ lại khơi dậy lòng từ bi Diệp Trăn không nên có.

Nam nhân đẹp trai như vậy, chết quá đáng tiếc.

Có lẽ là ánh mắt Diệp Trăn quá chói mắt, Lục Bắc Xuyên nhìn sang, trên tay đình chỉ động tác, "Muốn thắt hộ sao?"

"Được."

Lục Bắc Xuyên đem cà vạt trên cổ kéo xuống đưa cho cô, "Lại đây."

Diệp Trăn xoa nhẹ đầu tóc rối bời, xuống giường, cúi người vén cổ áo, ngón tay thuần thục thay hắn thắt nơ.

Đây là một khoảng cách rất gần, Diệp Trăn còn có thể ngửi thấy hương vị nhẹ nhàng khoan khoái trên người Lục Bắc Xuyên, lại làm hô hấp của cô bỗng nhiên hỗn loạn, tim đập rộn lên. Cũng thật là kỳ quái, rõ ràng mặc đồ Tây chỉnh tề, Diệp Trăn lại bỗng nhớ tới dáng vẻ trần truồng lõa thể của Lục Bắc Xuyên trong vô số giấc mộng kia. Cơ bắp hữu lực như thế, nhiệt độ nóng hổi như thế, một nam nhân cấm dục lại có thể điên cuồng như vậy.

Ánh mắt Diệp Trăn hướng phía dưới, nhìn chằm chằm bộ vị hầu kết của hắn, hai má đột nhiên nóng hổi.

Cô vội vàng thay Lục Bắc Xuyên buộc lại cà vạt, chột dạ trốn vào toilet.

Cô nhìn khuôn mặt đỏ thành đít khỉ trong gương, tức giận vạn phần.

Mới sáng sớm đã câu dẫn người, có thể thấy được nam nhân đều không phải là người tốt!

Diệp Trăn lề mà lề mề rửa mặt xuống lầu, Lục Bắc Xuyên sớm đã ngồi ở trong xe đợi cô. Mẹ Lục đem một đống quà tặng để vào cốp xe đằng sau, lại dặn dò vài câu, Diệp Trăn ngoan ngoãn gật đầu.

Lộ trình cũng không quá xa, nửa giờ liền đến. Nam nhân đi theo một thân âu phục đi xuống mở cửa xe, Diệp Trăn sau khi xuống xe quay đầu, Lục Bắc Xuyên đã ngồi ở bên trong xe lăn.

Bất kể là khi lên xe hay là xuống xe, Diệp Trăn cũng không thấy Lục Bắc Xuyên làm thế nào ngồi lên được xe lăn.

"Tình Tình, trở về rồi?" Diệp gia sáng sớm liền chờ ở nơi này, đặc biệt là cha Diệp. Thấy người lập tức tiến lên đón, khom lưng vươn tay với Lục Bắc Xuyên cười nói: "Lục tiên sinh."

Cái bộ dáng này khó tránh khỏi có chút nịnh nọt.

Lục Bắc Xuyên đưa tay tới nắm, "Gọi con là Bắc Xuyên được rồi."

Diệp gia chỉ là cái công ty nhỏ, năm đó thời điểm kém chút nữa thì phá sản, Lục thị vươn tay ra cứu được Diệp gia. Mục đích Lục gia cưới Diệp Trăn chỉ là để cô chăm sóc cho Lục Bắc Xuyên, môn không đăng hộ không đối, càng không có cơ sở tình cảm. Cha Diệp không có đầu óc buôn bán, nhưng cách xử sự cũng tạm được, hắn cũng không có can đảm lấy thân phận cha vợ của Lục Bắc Xuyên mà lên mặt.

"Không dám không dám."

Mấy người vào nhà, thời gian còn sớm, ở trong phòng khách hàn huyên nói chuyện phiếm một hồi, người lái xe của Lục gia đem quà tặng đưa vào, chất chồng giống như núi nhỏ.

Cha Diệp cười nói: "Lục phu nhân khách khí như vậy sao?"

Lục Bắc Xuyên từ lúc vào cửa vẫn cầm tay Diệp Trăn, cười nói: "Đây là điều đương nhiên, trước đó bởi vì thân thể không được tốt nên không thể kịp thời ra mắt cha mẹ, hi vọng cha bỏ qua cho."

Lời này quả thực khiến cha Diệp thụ sủng nhược kinh, thái độ thành khẩn này của Lục Bắc Xuyên cùng ánh mắt nhìn Diệp Trăn, nơi nào giống như là không có tình cảm?

Hắn nhìn thê tử bên cạnh một chút, vụng trộm giật giật ống tay áo của bà nhắc nhở, "Kia... Nếu đây là lòng tốt của Lục phu nhân, vậy cha liền nhận."

Mẹ Diệp từ lúc Diệp Trăn vào cửa liền mặt ủ mày chau, đầy bụng tâm sự, nơi nào nghe vào Lục Bắc Xuyên nói cái gì, vẫn miễn cưỡng cười cười, nhìn một đống quà tặng có giá trị không nhỏ trong lòng càng cảm thấy khó chịu.

Nếu như Diệp Tình lúc trước ngoan ngoãn có thể nghe bà gả cho Lục Bắc Xuyên, hiện tại nở mày nở mặt chính là Diệp Tình của bà rồi.

Đứa bé kia thật sự là khiến người ta lo lắng, có phúc làm bà Lục thì không hưởng, lại bỏ trốn cùng cái tiểu tử nghèo kia, chịu khổ chịu tội!

***

Tác giả có lời muốn nói:

Chương này vẫn như cũ là tặng lì xì a, cám ơn đã ủng hộ ^_^

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi