TÔI SINH CON CHO TỔNG TÀI ĐẠI ÁC

Tiêu Linh chắp hai tay vào nhau, miệng lẩm bẩm cầu nguyện, hy vọng bố cô sẽ tai qua nạn khỏi. Cô không dám khóc, sợ bản thân vừa khóc là không kiềm chế được.

Tài xế thấy cô như vậy thì thấp giọng an ủi:

“Cô đừng lo lắng quá, đừng khóc đấy.”

Tiêu Linh nào có nghe lọt tai, trái tim đập điên cuồng trong lồng ngực. Cô đưa tay vỗ vỗ lên ngực mình, nước mắt đã đảo quanh trong hốc mắt chuẩn bị trào ra.

Xe lao như bay trên đường lớn đông đúc, bởi vì bị ảnh hưởng bởi tâm trạng của Tiêu Linh nên tài xế lái xe cũng rất nhanh, gần như chạm đến ngưỡng cho phép trên đoạn đường này. Ấy vậy mà để đến được nơi thì đã qua nửa tiếng.

Tiêu Linh lúc mở cửa xe bước xuống mới phát hiện mình làm rơi ví ở nhà, tìm nửa ngày trên thân không thấy ví đâu, cô ngượng ngùng nhìn tài xế rồi nói:

“Thật sự xin lỗi, tôi không mang ví theo, có thể cho tôi nợ được không? Chú cho tôi số điện thoại liên lạc và số tài khoản, đợi lúc về nhà tôi sẽ bắn tiền trả cho chú!”

Mã bảo mật dùng để bắn tiền qua ngân hàng cô đặt trong ví, không có mang theo.

Tài xế rất hiểu cho cô gái này, nhưng ông còn phải kiếm cơm, ngộ nhỡ cô đi luôn thì ông biết phải làm sao? Cả ngày chạy xe cũng đâu được bao nhiêu đồng đâu! Ông khó xử nói với cô:

“Người nhà của cô có đang ở đây không? Nếu có thì gọi họ ra đưa tiền cho tôi.”

Tiêu Linh nghĩ đã qua nửa tiếng, bây giờ có gấp gáp thêm cũng không làm được gì, cô vội gọi cho Tiêu Ánh Vân.

Tiếng chuông điện thoại reo mấy lần, bên kia mới đáp lời:

“Mày làm sao? Nói tới bệnh viện rồi nên tắt máy xong lại gọi tiếp? Mày có biết tao đang rất bực mình không hả?”

Tiêu Linh nhíu mày, cố gắng dùng chất giọng nhẹ nhàng nói:

“Em xin lỗi. Hiện tại em quên mang ví nên chưa trả tiền taxi, chị cho em mượn một chút được không? Em đang ở ngay trước cổng bệnh viện.”

“Mày nghĩ tao giàu lắm à? Tao còn đang chưa tìm được việc. Cũng nhờ ơn mày cả, tao đến đây bao lâu rồi mà mày còn chưa tìm cho tao một chỗ làm việc!”

“Bây giờ không phải lúc nói chuyện này…” Tiêu Linh cảm thấy bực mình vì thái độ của chị gái.

“Tao nói rồi, tao không có tiền, mẹ cũng không có! Hiện tại gọi mày tới là để trả viện phí, mẹ phải ký cam kết để bố được vào phẫu thuật, mày có biết tao với mẹ đang mệt mỏi thế nào không mà còn muốn mượn tiền?”

Lần này, sắc mặt của Tiêu Linh rốt cuộc thay đổi. Cô chưa từng tức giận như thế bao giờ, từ nhỏ đến lớn luôn là cô đưa tiền cho họ, đến lúc này chỉ muốn mượn chút tiền trả taxi mà bị chửi vào mặt như thế, rốt cuộc họ có thể sống tình nghĩa hơn chút được không? Không có tiền thì nói không có liền đủ rồi, đằng này than trách đủ thứ.

Tiêu Linh lạnh lùng ngắt điện thoại, sau đó quay sang nhìn tài xế và nói:

“Tôi đưa điện thoại và giấy chứng minh thư cho chú làm tin, chú đi làm việc trước, đợi lát nữa tôi sẽ liên hệ lại, như vậy được không?”

Đến mức này rồi, tài xế cũng không tiện làm khó cô thêm nữa. Ông gật đầu nhận điện thoại của Tiêu Linh và nói:

“Cầm điện thoại của cô là đủ, không cần giấy chứng minh đâu.”

“Cảm ơn.”

Tiêu Linh đưa điện thoại cho ông rồi vội vàng chạy vào trong, tìm đến phòng cấp cứu mà Tiêu Ánh Vân đã nói. Lúc cô đến nơi, mẹ và chị gái không còn ở nơi đó nữa, hỏi một người y tá mới biết bố cô vừa được chuyển vào phòng hồi sức. Điều này có nghĩa là tạm thời không còn nguy hiểm tính mạng nữa, tinh thần đang căng như dây đàn của cô rốt cuộc có thể buông lỏng một chút.

Chừng mấy phút sau, Tiêu Linh tìm được phòng hồi sức mà bố cô đang nằm.

Tiêu Ánh Vân đứng trước cửa phòng cùng bạn trai của mình, đang tức tối nói gì đó. Nhìn thấy Tiêu Linh, cô ta lập tức trợn mắt lên mắng:

“Lúc nãy đang nói chuyện mà mày dám ngắt ngang à? Tao là chị của mày đấy!”

Phải, bởi vì là chị của cô nên cô mới nhịn đến lúc này. Tiêu Linh âm thầm nói trong lòng, không hề yếu thế trước cơn giận của chị gái, thẳng lưng đứng đối mặt với chị và hỏi:

“Tình trạng của bố thế nào?”

Tiêu Ánh Vân hơi hòa hoãn sắc mặt, có chút buồn bực nói:

“Đa chấn thương nghiêm trọng, gãy xương chân trái.”

“Sao lại ra cớ sự này?” Tiêu Linh thở dài một hơi.

Vừa mới hỏi tới đây, Tiêu Ánh Vân giống như phát điên mà chỉ vào mặt cô rồi gào to:

“Còn không phải tại mày à? Mày có biết vì chưa trả nợ mà bọn chủ nợ cố tình tìm người gây tai nạn cho ông ấy không hả?”

Tiêu Linh sững sờ: “Chị nói gì? Em đã gửi tiền cho bố rồi! Mẹ cũng nói không còn nợ nữa nên mới chuyển lên thành phố kia mà?”

Cô không thể hiểu nổi tại sao chuyện gì cũng đều là lỗi của cô? Hơn nữa, mấy ngày trước cô đã gửi tiền cho gia đình rồi, làm sao vẫn còn nợ ở đây?

Tiêu Ánh Vân thở hổn hển, khó hiểu nói:

“Chuyện này tao không biết, đám người gây tai nạn có để lại một câu là do bố chưa trả hết nợ nên phải dùng mạng để trả.”

Đầu óc Tiêu Linh ong ong, cô chợt cảm thấy hơi choáng váng, vội vàng chống tay vào tường để đỡ lấy thân mình. Cô nhíu mày, chờ một lúc cho bớt chóng mặt mới hỏi:

“Chẳng lẽ… bố lại giấu chúng ta mượn tiền người khác?”

Cô chỉ có thể nghĩ đến một lý do duy nhất này thôi. Bây giờ không thể không chờ bố cô tỉnh lại rồi hỏi.

Trong lúc Tiêu Linh ở bệnh viện loay hoay, Hoắc gia và công ty MR đều đang chịu áp lực cực lớn khi Hoắc Tư Thần nổi cơn thịnh nộ. Quản gia càng là run lẩy bẩy, bởi vì chính ông trông nom không tốt mới để Tiêu Linh một mình ra khỏi Hoắc gia, càng khổ hơn là không ai gọi được cho cô cả!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi