TÔI VÀ NAM THẦN CÙNG TRƯỜNG


Những ngày cuối cùng trước khi kết thúc năm học, Tiểu Nam và Tạ Vũ có nhiều thời gian dành cho nhau hơn.
Từ học kì hai của năm hai, Tạ Vũ cùng mấy người bạn cùng khoa đã thành lập một công ty sau sự thành công của dự án khởi nghiệp.

Mặc dù quy mô công ty không lớn nhưng tiếng tăm không hề nhỏ, công ty của bọn họ sớm đã được nhiều tập đoàn lớn chú ý đến.
Một ngày hiếm hoi Tạ Vũ không có mặt ở trường vì bận tham gia một cuộc họp ở công ty, Tiểu Nam cũng có tiết trên trường, có thể gọi là tiết cuối cùng của năm học này.
Phòng học rộng lớn hôm nay kín người từ rất sớm, sinh viên ai nấy đều ngồi nghiêm túc chỉnh sửa nốt bài luận văn cuối kỳ của mình để chuẩn bị nộp.
Giáo sư của bọn họ là một cựu sinh viên của đại học Toronto, cực kỳ khó tính đối với luận văn của sinh viên.
Lúc mới vào trường cô từng nghe không ít tin đồn từ các tiền bối khóa trên, trong đó nổi bật nhất hẳn phải là câu chuyện bài luận của bất kỳ sinh viên nào dưới tay của giáo sư đều sẽ bị trả lại từ ít nhất là hai lần.
Thực tế Tiểu Nam cũng đã chứng kiến từ những đợt nộp luận văn trước đây, sau mỗi lần nộp luận văn khoảng hai ba ngày lại có khoảng mười bài bị trả về.

Cũng may rằng trong số đó chưa bao giờ có bài của cô.
Nghiêm khắc là thế nhưng đối với cô, giáo sư có cách giảng bài rất đặc biệt, cô cảm thấy dễ hiểu vô cùng.

Mỗi tiết học trên lớp chỉ cần chú ý nghe giảng từ đầu đến cuối, sau đó buổi tối đọc qua lại một lần là sẽ nhớ được rất lâu.

Người thu bài lần này là một trợ giảng khá trẻ tuổi.

Mặc dù sau cũng vẫn là giáo sư xem bài nhưng việc không thu bài trực tiếp khiến cho đám sinh viên bớt được mấy phần căng thẳng.
Tiểu Nam kiểm tra lại bài luận một lượt rồi đứng dậy nộp bài cho trợ giảng.

Cùng lúc cô đưa bài ra, một bàn tay khác cũng nhanh chóng cầm tờ luận văn đưa cho trợ giảng.
“Cậu nộp bài sớm quá, mọi người đều đang ngưỡng mộ mà nhìn cậu đấy.”
Tính ra từ sau lần từ chối đó, cô và Trương Minh Hạo có gặp nhau mấy lần ở lớp nhưng không hề nói chuyện với nhau.

Thứ nhất là không có chủ đề gì để nói, hơn nữa cô cũng rất ngại khi phải nói chuyện với anh.
“Cậu cũng nộp bài cùng tôi mà, ai sớm hơn ai không biết nữa.”
Trương Minh Hạo nhìn cô gái bên cạnh, hình như cô xinh đẹp hơn rồi.

Mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt thanh thuần tựa sương mai ấy, anh vẫn không thể ngăn cản được xúc cảm của chính mình, trái tim bất giác lại rung động.
Việc Tiểu Nam hẹn hò với Tạ Vũ thật sự rất nổi tiếng trên diễn đàn trường thời điểm bài đăng kia xuất hiện không lâu, Trương Minh Hạo làm sao có thể không biết.
Nhưng, cho dù có biết thì sao, anh vẫn không cách nào buông bỏ được cô.

Anh đã lỡ đem trái tim mình đặt lên cô, khó lòng buông xuống được, cũng chỉ có thể nhìn đứng từ xa nhìn cô hạnh phúc bên bạn trai, anh đều cam lòng.
……….
“Tiểu Nam, Hàn Nhiễm, ngày mai có trận đấu bóng rổ, chúng ta đi xem đi.”
Theo như hiểu biết của Tiểu Nam, Dao Anh không hề có hứng thú với thể thao, lần này lại muốn cô và Hàn Nhiễm đi cùng, hẳn là có điều không bình thường.
Hàn Nhiễm nghi hoặc nhìn Dao Anh, “Sao cậu lại muốn đi xem bóng rổ?”
Dao Anh quay mặt sang hướng khác, nhỏ giọng nói: “Mình bỗng nhiên nổi hứng vậy thôi.”
Đại học A cũng được coi là nơi quy tụ rất nhiều những sinh viên có cả nhan sắc lẫn học thức, mà nói đến nhan sắc hẳn không thể bỏ qua những chàng trai chơi bóng rổ thân hình cao ráo, còn gương mặt thì không thể chê được.
Bởi thế mỗi khi có trận bóng rổ nào là khu vực khán đài cũng đều kín chỗ ngồi, và hơn nửa trong số đó là con gái.

Hôm diễn ra trận đấu, Hàn Nhiễm và Dao Anh đến trước giữ chỗ, Tiểu Nam đi đến cửa hàng tiện lợi mua mấy gói đồ ăn vặt để ăn trong lúc xem thi đấu.
Cô nàng xách một túi lớn đi đến trước cửa thì gặp nhóm của Vương Tư Duệ.
“Tiểu Nam, là em à?”
Tiểu Nam mỉm cười chào hỏi: “Mọi người cũng đi xem bóng rổ à?”
“Ừm.

Bọn anh đi cổ vũ tên nhóc ở cùng ký túc xá.”
Mấy câu chào hỏi đơn thuần rất nhanh kết thúc, Tiểu Nam tạm biệt họ trước rồi đi vào bên trong nhà thi đấu.
Hầu hết chỗ ngồi đều đã chật kín, Tiểu Nam đảo mắt một vòng tìm kiếm bóng hình của Dao Anh và Hàn Nhiễm.

Dao Anh nhìn thấy cô đứng ngó nghiêng liền vẫy vẫy tay gọi lớn:
“Tiểu Nam, bọn mình đây.”
Tiểu Nam chạy đến chỗ họ, vừa đưa túi đồ ăn vừa ngồi xuống.
Hàn Nhiễm mở túi đồ ăn ra lấy một gói, cảm thán: “Đúng là người có tình yêu rồi có khác, hào phóng quá đi, mua cho bọn mình một túi đồ ăn lớn luôn.

Mà anh nhà cậu đâu, sao hôm nay không đi cùng cậu?”
“Dạo này anh ấy bận việc ở công ty, không có thời gian dành cho mấy thú vui như này đâu.”
Dao Anh hai tay mở chai nước, gật gật đầu: “Cũng phải, bởi vậy nên cậu mới có thời gian đi cùng bọn mình chứ.


Hai người thi thoảng cũng nên tách nhau ra như này, bằng không chắc bọn mình chẳng bao giờ có cơ hội gặp được cậu mất.”
Hàn Nhiễm than thở: “Tiểu Nam nhà ta thật là sướng quá đi, có người yêu vừa đẹp trai, học giỏi, gia đình thì giàu có, mà bản thân đàn anh Tạ mới học năm ba đã có công ty của riêng mình rồi.”
“Không phải là công ty của anh ấy, mình nghe nói anh ấy chỉ là một cổ đông thôi.

Công ty đó là do nhóm của Tạ Vũ thành lập sau khi dự án khởi nghiệp của họ hồi năm ngoái thành công.

Người giữ cổ phần lớn nhất là một người bạn cùng khoa của anh ấy.”
Tiểu Nam nghĩ nghĩ một hồi rồi nói tiếp: “Hơn nữa, chuyện mình hẹn hò đều không phải nhờ công của cậu sao? Hai anh em cậu cũng cao tay thật, làm mình khâm phục.

Mình vừa gặp anh ấy ở ngoài cửa xong.”
“Anh mình cũng đến?”
Tiểu Nam gật đầu, “Nghe nói là đi cổ vũ bạn cùng phòng.”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi