TÔI VAI ÁC NHƯNG TRỌNG SINH THÀNH VAI CHÍNH


Sáng hôm sau, Trịnh Thư Mỹ vẫn an tĩnh đến lớp như mọi khi, chỉ duy một điều khác biệt, Dạ Lý Huyền không đến tìm cô
Cô gái này thoáng ẩn thoáng hiện, đến hay đi đều như cơn gió, từ lúc quen nhau Trịnh Thư Mỹ chưa lần nào tìm Dạ Lý Huyền, chỉ có Dạ Lý Huyền tìm cô trước
Cả tháng trời luôn có cái đuôi bên cạnh bibi bôbo đủ chuyện trên trời dưới đất, đột nhiên không khí yên tĩnh làm Trịnh Thư Mỹ có chút không quen
Nghĩ đến cô gái nhỏ năng động đó luôn hành tung bất định, chắc lại chạy đâu đó nên Trịnh Thư Mỹ đành gác chuyện đó sang một bên
Cô ngồi trên giảng đường, thẳng lưng, yên tĩnh chăm chú nghe giảng, nhìn vẻ bề ngoài là một cô sinh viên năm tốt chính hiệu
Nhưng có ai biết được, đằng sau quyển giáo trình mà giáo sư dày công biên soạn lại là quyển truyện trinh thám dày cộm đã đọc hơn phân nửa
Trịnh Thư Mỹ đọc được vài dòng, bên tai đáng lẽ ù ù lời của giáo sư rất êm ái lại xuất hiện một cái tên
“Tạ Tần? Sao em lại đến đây?”
Trịnh Thư Mỹ ngước mắt, Tạ Tần đứng song hành với giáo sư cũng vừa hay chạm mắt với cô, ánh mắt anh lướt qua rất nhẹ, như chỉ thoáng lướt ngang một vòng hội trường
“Em có lớp của giáo sư, nhưng em đến muộn, em xin lỗi” Tạ Tần thành thành thật thật nhận lỗi, giáo sư Trần cũng không nỡ trách móc, bà vỗ lấy bả vai rộng lớn vững chảy kia mà tấm tắc
“Tạ Tần em có lớp của cô sao cô không biết nhỉ, mà thôi em vào chỗ ngồi đi, việc học của em vốn đã rất nặng có ai mà không biết” Giáo sư Trần nói hết câu còn không quên điểm mặt đám sinh viên mới, tiện thể dạy dỗ thêm vài câu
“Các em nên nhìn đàn anh Tạ mà học hỏi, người ta là sinh viên kép hai ngành kinh tế-tài chính và sinh hoá, thế vẫn luôn đứng đầu mấy năm liên tiếp, người ta còn khiêm tốn…”
“Giáo sư quá lời rồi ạ, em cũng chỉ cố gắng hết mình thôi” Tạ Tần nhanh chóng cắt ngang lời nói như vẽ rồng thêm cánh của giáo sư Trần, bà đang nói dở bị ngắt ngang cũng hơi ngượng, nhưng người đó là Tạ Tần thì không sao
Giáo sư Trần từ lâu đã rất vừa mắt Tạ Tần, bà có một cô con gái đang du học ở Luân Đôn, luôn muốn tìm cơ hội để hai người gặp gỡ
Nhưng lần nào cũng bị Tạ Tần khéo léo từ chối
Giáo sư Trần cười cong cả nếp nhăn sau kính, từ đầu đến chân đều là dáng vẻ “mẹ vợ” mẫu mực, bà bảo
“ Ây dà, thật là đứa trẻ ngoan ngoãn” bà nói xong còn không quên 180 độ quay ngoắt xuống hội trường lườm đám sinh viên ngáp lên ngáp xuống sau lưng mình kia
“Các em nên nhìn Tạ Tần mà học hỏi, không thông minh thì phải cần cù có biết chưa”
Không thông minh.


.

??
Phải cần cù…???
Đám sinh viên nằm không cũng dính đạn phía dưới bao gồm cả Trịnh Thư Mỹ:[email protected][email protected]
Nếu là ngừoi khác chắc chắn sẽ bị đám người “Không thông minh, phải cần cù” này phun nước bọt cho ngộp chết mới hả dạ nhưng Tạ Tần thì lại là câu chuyện khác
Lần đầu tiên bị mắng não tàn mà tâm phục khẩu phục đến thế
“Em tìm chỗ ngồi vào đi”
“Dạ vâng”
Tạ Tần lễ phép chào giáo sư rồi đi về phía hội trường, sinh viên cả nam và nữ đều thoáng ngây ngốc, nữ sinh chỉ hận không thể đứng lên nhảy một bài đồng ca như mỗi tháng phải sinh hoạt đoàn một lần chỉ để kéo Tạ Tần lại ngồi gần mình để hưởng chút hào quang học bá
Nữ sinh Trịnh Thư Mỹ thì ngược lại, cô chỉ muốn niệm một bài thần chú tàn hình, cầu mong Tạ tiểu thiếu gia kia ngàn vạn lần cũng đừng nhìn đến mình
Còn vị Tạ tiểu thiếu gia như nghe được bài thần chú trù yểm của Trịnh Thư Mỹ, chẳng nói hai lời tiến thẳng về vị trí của cô, Tạ Tần còn chẳng hề lịch sự như vẻ bề ngoài, mắt có như không tự tay lấy balo của Trịnh Thư Mỹ đặt bên cạnh nhằm đuổi khách để qua một bên rồi ung dung di giá ngồi xuống
Tạ Tần ngồi xuống vẫn không mở miệng nói chuyện với Trịnh Thư Mỹ câu nào, không khí hội trường lại càng thêm yên lặng quá mức như thể đang đợi hai người phản ứng
Trịnh Thư Mỹ còn cơ hồ cảm nhận được phía sau lưng châm chít như ai đó dùng mũi kim đâm lấy đâm để như Dung Ma Ma làm với chị em Tiểu Yến Tử
Trịnh Thư Mỹ len lén lướt mắt xung quanh, quả nhiên “Dung Ma Ma” đang dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn cô, không chỉ một mà hầu như toàn bộ nữ sinh đang có mặt trong hội trường
Xin lỗi nhưng mà, tôi đây chẳng ưa anh ta đâu, thề đấy.

.

!!
Đợi mãi chẳng có tiếng động, Trịnh Thư Mỹ đành “ngươi chết ta cũng chết” giả điếc giả mù yên vị bên cạnh vị học bá hào quanh sáng rọi hết cả tiết học kéo dài một trăm hai mươi phút

Giáo sư Trần vừa rời khỏi, Trịnh Thư Mỹ không nói hai lời liền lập tức đứng dậy, ba lô cô đã gom sẵn từ những câu nói bắt đầu hạ bài của Giáo sư
Một trăm hai mươi phút này đối với Trịnh Thư Mỹ còn dài hơn cả hai đời cô đã sống cộng lại
Chẳng biết tên Satan kia đang nghĩ gì trong đầu khiến cho Trịnh Thư Mỹ như ngồi trên đống lửa, vừa mới gặp tối qua, ngủ một giấc sáng nay lại nhìn thấy Tạ Tần
Thay vì mãi đoán xem tại sao Tạ Tần lại lởn vởn trước mặt mình thì Trịnh Thư Mỹ thà nghĩ bản thân bị quỷ đả tường còn hơn, gặp phải đại vương SaTan, thôi thì ba mươi sáu kế, cứ theo lời Thiên Bồng nguyên soái
Chạy là thượng sách
“Bạn học Trịnh”
Trịnh Thư Mỹ giả điếc bước ra khỏi hàng, nhanh cái chân luồn vào đám sinh viên cũng vừa hay tan lớp
“Trịnh Thư Mỹ”
Lần này, giọng Tạ Tần đặc biệt lớn, anh gọi như thể suýt chút nữa là lao đến túm cổ áo con chuột nhắt Trịnh Thư Mỹ
Trịnh Thư Mỹ cuối cùng cũng không thể làm ngơ, đám sinh viên gần đó đều nghe được mà quay đầu thì họ tên rành rành trên thẻ sinh viên như cô có chạy đằng trời
Trịnh Thư Mỹ hít một hơi, vẻ mặt liền quay về trạng thái ngây thơ nhất, trong sáng nhất để đối mặt với Tạ SaTan đang nhe nanh lau vuốt phía sau chờ cô phản ứng
Trịnh Thư Mỹ thấy Tạ Tần vẫn ngồi đó, khoanh tay, hất mặt về phía bên cạnh
“Sinh viên năm tốt bỏ quên truyện trinh thám, cô muốn tự lấy hay tôi gửi giáo sư giữ hộ”
‘Sinh viên năm tốt’ thật sự bỏ quên đồ rồi, Trịnh Thư Mỹ nhớ lại, quyển truyện cô nhớ rõ ràng đã bỏ vào ba lô ngay sau khi Tạ Tần ngồi xuống rồi, thế nên lúc nãy cô không hề kiểm tra lại
Lý do tại sao nằm lộ thiên bên cạnh Tạ Tần…thì có trời mới biết được.

.

!!
Trịnh Thư Mỹ cắn răng, lê chân bước về phía địa ngục mình vừa trốn khỏi và phải giữ nét mặt max level vui vẻ, cô vừa đi vừa cười cười:

“Đây là truyện của em tôi, thằng nhóc bỏ vào ba lô tôi nên tôi không để ý, cảm ơn đàn anh Tạ đã nhắc nhở”
Tạ Tần ngồi yên nhìn Trịnh Thư Mỹ với tay lấy quyển sách bỏ vào ba lô, anh nói:
“Không có gì, chỉ sợ Giáo sư lại không biết của em trai cô, nghĩ cô làm chuyện riêng trong giờ học thì sinh viên năm nhất như bạn học Trịnh đây lại mang ấn tượng xấu với giáo sư thì không may lắm”
Miệng chó anh không nói thì mười giáo sư cũng chả biết được đâu, Tạ satan ạ.

!!
Trịnh Thư Mỹ nghĩ gì nói đó, nửa đùa nửa thật đáp, nhưng với một hình thức lọt tai hơn
“Nếu đàn anh Tạ không nói thì sẽ chẳng ai biết đâu”
“Ý cô là tôi sẽ đi tọc mạch chuyện cỏn con này??”
“Uầy, đâu có, tôi chỉ nói trường hợp lỡ như, còn Tạ đàn anh là người thế nào, chẳng phải giáo sư Trần vừa hát thành bài đồng dao đó sao, sao tôi có thể dùng từ tọc mạch để quy lên người anh được, Tạ đàn anh thật khéo đùa"
Tạ Tần nhìn Trịnh Thư Mỹ, khoé môi khẽ nhếch:
“Mồm mép cũng lợi hại quá nhỉ, vừa hay câu lạc bộ tôi đang thiếu một vị trí, bạn học Trịnh thấy thế nào?”
Tạ Tần đích thân mời.

.

??
Đương nhiên Trịnh Thư Mỹ sẽ say NO
Trịnh Thư Mỹ vờ khó xử, còn không quên phải suy nghĩ trước vài giây mới trả lời: “Tạ đàn anh đánh giá cao tôi rồi, sinh viên năm nhất như tôi còn rất nhiều bài tập phải làm, e là không có thời gian dành cho câu lạc bộ, đàn anh nên tìm người khác thì hơn”
Trịnh Thư Mỹ vừa ba hoa xong, tầm nhìn của Tạ Tần và cô đều không hẹn mà cùng đặt vào ba lô Trịnh Thư Mỹ đang đeo ngang vai khiến cô lập tức chột dạ, nghiêng người che khuất tầm nhìn của Tạ Tần
“Thời gian của bạn học Trịnh đây rất quý giá nhỉ, nếu không đến lớp thì đến thư viện, không đến thư viện thì về kí túc, còn không đủ thời gian mà phải đem theo cả vào giờ dạy của Giáo sư
Hoạt động nhóm thì chẳng tham gia, điểm hoạt động cá nhân hoàn toàn là số 0 tròn trĩnh, chủ nhiệm khoa đã để ý đến thì đàn anh chủ tịch khoa như tôi cũng không thể nhắm mắt làm ngơ được”
Tạ Tần dáng vẻ dường như không quan tâm lắm, âm thanh phát ra cũng không có gì khác thường, nhưng Trịnh Thư Mỹ chắc chắn Tạ Tần đang mỉa mai mình, cách nói chuyện này của Tạ Tần, Trịnh Thư Mỹ sao mà quên được
Đời trước, anh luôn dùng thái độ cùng cách nói chuyện châm biếm thế này để giao tiếp với người không cùng cấp bậc với mình

Nói đúng hơn là đám ruồi mọt Tạ Tần không để vào mắt, giọng nói nhẹ nhàng, câu từ đơn giản, hành động tự nhiên
Nhưng sức sát thương vô cùng lớn.

.

Trịnh Thư Mỹ vẫn cố biện giải: “Chỉ là tôi chưa tìm được câu lạc bộ thích hợp để tham gia, qua lời đàn anh Tạ hôm nay, tôi nhất định sẽ suy nghĩ kĩ về vấn đề của mình, không để chủ nhiệm khoa và đàn anh phải nhọc lòng đâu”
Tạ Tần lấy trong balo ra một tờ giấy, anh để trên bàn nhìn Trịnh Thư Mỹ
“Không cần tìm, cô cứ việc điền thông tin vào đây, chuyện còn lại tôi sẽ sắp xếp”
Tên khốn này.

.

!!
Trịnh Thư Mỹ chần chừ, đám sinh viên hóng hớt cũng chỉ còn lác đác vài người, khoảnh khắc Tạ Tần rút tờ đơn đăng kí tham gia câu lạc bộ ra, trong mắt sinh viên cùng khoa chính là Tạ Tần đang trao cho Trịnh Thư Mỹ kim bài miễn tử
Một chân quanh minh chính đại bước ra khỏi ngôi trường đại học vốn phải tranh sức đầu mẻ trán mới vào được này.

.

Giấy thông hành tốt nghiệp hạng ưu.

.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi