*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thẩm Cửu hết sức tủi thân đi theo Dạ Âu Thần vào phòng họp.
Dạ Y Viễn cũng ở trong đó, khi nhìn thấy Thẩm Cửu, anh thân thiện dịu dàng mỉm cười với cô. Dù tâm trạng Thẩm Cửu không tốt, nhưng đối mặt với nụ cười như gió xuân này cô vẫn khó mà chống cự, nỗi tủi thân trong lòng cũng giảm bớt, cô mỉm cười với Dạ Y Viễn.
Tất nhiên tất cả những hành động qua lại này đều rơi vào mắt Dạ Âu Thần khiến hơi thở của anh càng trở nên lạnh lùng.
Hàn Đông và Tô Cửu đã đến, là phó tổng giám đốc Dạ Y Viễn tự mình đón tiếp, nên tất nhiên khi Thẩm Cửu nhìn
thấy Hàn Đông và Tô Cửu ngồi ở bên cạnh anh.
Hàn Đông vẫn lạnh lùng ngồi ở đó như hôm qua, trong mắt giống như không nhìn thấy bất kỳ kẻ nào.
Anh cúi đầu xem xét tài liệu trước mặt, đến khi Thẩm Cửu nhìn tới, anh có vẻ nhận ra, ngước mắt chạm phải ánh mắt Thẩm Cửu, khẽ gật đầu với cô.
Thẩm Cửu cũng gật đầu với anh, rồi lại gật đầu với Tô Cửu.
Dạ Âu Thần càng lúc càng trở nên lạnh lùng. Chà, đúng là một người phụ nữ được hoan nghênh, đi đến đâu cũng có người chào hỏi cô, chắc trong lòng cô đang hết sức đắc ý.
Sau khi ngồi xuống, Dạ Âu Thần gõ nhẹ đầu ngón tay thon dài xuống bàn:”Cà phê.”
Thẩm Cửu khẽ gật đầu: “Tôi đi chuẩn bị.”
Dứt lời, cô sải bước đi ra ngoài. Cô phải chuẩn bị cà phê cho cả phòng họp, hơn nữa cũng chẳng có ai giúp cô, nên Thẩm Cửu phải cố gắng hết sức.
Đợi khi cô bê một khay lớn cà phê đi vào phòng họp thì mọi người đã bắt đầu hội nghị, trong phòng họp có người đang diễn giảng, Thẩm Cửu không thể gây ra tiếng động nên rón rén đặt một cốc tới trước mặt mỗi quản lý và cổ đông thành viên hội đồng quản trị.
Dạ Y Viễn thấy cô quá vất vả nên khi cô tới liền giúp cô cầm một cốc, Thẩm Cửu cảm kích nhìn anh, sau đó vượt qua đi đến đặt một cốc cà phê trước mặt Hàn Đông.
Hàn Đông nhìn từng ngón tay thon dài trắng nõn như bạch ngọc.
Trong trí nhớ, khi anh còn rất nhỏ, mẹ anh cũng một đôi tay như vậy, giở từng trang sách giáo khoa ngay trước mặt anh, không nề hà mà kể cho anh các câu truyện cổ.
Cuối cùng bà còn dùng đôi tay này sờ đầu anh, âm thanh êm dịu: “Hàn Đông, nếu có cơ hội tìm được em gái con thì con nhất định phải đối xử tử tế với nó.” Sau khi mẹ mất đi, có thể nói Hàn Đông đã xem đó như mục tiêu, nỗ lực sống.
Hai năm trước, rốt cục anh đã tìm được người em gái thất lạc từ nhỏ trong truyền thuyết kia, nhưng mà… anh vẫn cảm thấy trong lòng vắng vẻ, luôn cảm giác mình vẫn chưa hoàn thành kỳ vọng của mẹ.
Bây giờ sự xuất hiện của Thẩm Cửu càng khiến sự thiếu vắng trong lòng anh trở nên nhiều hơn.
Bởi vì Thẩm Cửu luôn vô tình hay cố ý trùng với bóng dáng người thân trong Hồi ức của anh, gần như tạo cho anh một loại ảo giác là bản thân anh vẫn đang tìm cô em gái kia.
Xem ra sau khi hội nghị lần này kết thúc, anh phải bảo Tô Cửu đi điều tra thân thế của Thẩm Cửu.
Tô Cửu kinh ngạc nhìn Thẩm Cửu, không ngờ cô lại có thể một mình làm nhiều như vậy, nhìn Dạ Âu Thần ngồi ở vị trí chủ tọa mắt nhìn thẳng, Tô Cửu lại nghĩ đến cảnh xảy ra trong nhà ăn hôm qua.
Ẩm!
Khi lần thứ hai Thẩm Cửu bưng cà phê tiến vào, Dạ Y Viễn không nhìn nổi nữa, vừa định đứng dậy giúp cô, thì Hàn Đông lại đột nhiên đưa mắt ra hiệu cho người bên cạnh mình.
Tô Cửu đi theo Hàn Đông nhiều năm, nên nhanh chóng hiểu ý, đứng dậy trước Dạ Y Viễn đi giúp Thẩm Cửu bưng
cà phê, thấp giọng nói: “Để tôi giúp cô nhé.
Thẩm Cửu ngơ ngác nhìn cô: “Cám, cám ơn.
Sau đó, Tô Cửu và Thẩm Cửu cùng nhau mang cà phê cho từng người, khi đến trước mặt Dạ Âu Thần, anh đột nhiên bật cười lạnh: “Thư ký của tổng giám đốc Hàn thật là khéo hiểu lòng người.”
Âm thanh đột ngột làm gián đoạn hội nghị đang tiến hành.
Vẻ mặt mọi người đều ngạc nhiên, không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Ánh mắt Hàn Đông lạnh lùng nhìn anh, âm thanh cứng nhắc: “Người của Quý công ty không đủ, như vậy sẽ khiến tôi nghi ngờ sau khi liên kết hợp tác quý công ty có thể theo kịp tiến độ của Hàn thị chúng tôi hay không?”
Dạ Âu Thần hừ lạnh: “Với tư cách là tập đoàn đứng đầu thành Bắc, chúng tôi chỉ cần tốt chứ không cần nhiều, nhiều hay ít không quan trọng.”
Thẩm Cửu bên cạnh nghe vậy hơi nhíu đôi mày thanh tú.
Lại nữa rồi, Dạ Âu Thần đúng là cứng đầu, rõ ràng muốn hợp tác với Hàn thị, nhưng vẫn cứng miệng, không thể nhịn một chút sao?
Thẩm Cửu cũng không biết bản thân đã xảy ra chuyện gì, rõ ràng đã bị Dạ Âu Thần làm nhục như vậy, nhưng cô lại còn thay Dạ Thị suy nghĩ, chẳng lẽ là vì ăn cây nào rào cây ấy sao?
Dù mọi người ngu ngốc đến mấy, lúc này cũng nhìn ra manh mối, hội nghị này tiến hành được một nửa mà lại phát sinh chuyện kỳ quái như vậy.
Tổng giám đốc Hàn và cậu Dạ đang định đối đầu sao? Bởi vì cái gì chứ?
“Thật sao? Vậy hi vọng quý công ty cho tôi được mở rộng tầm mắt.”
Hội nghị đã sớm kết thúc, nhưng khiến người ta kinh ngạc chính hợp đồng đã được ký kết, Dạ Âu Thần và Hàn Đông đều không vì hai câu nói đó mà đối nghịch nhau, khi ký hợp đồng hai bên còn bắt tay.
Khi hội nghị giải tán, Thẩm Cửu nghe được mấy người quyền cao chức trọng nói:
“Tổng giám đốc Hàn và tổng giám đốc Dạ của chúng ta đúng là hậu sinh khả uý, sau khi so chiêu trên hội nghị mà vẫn còn có thể lạnh nhạt ký hợp đồng, tôi còn tưởng rằng dự án lần này sẽ thất bại chứ.”
“Không đâu, dù tổng giám đốc Dạ tàn tật, nhưng đầu óc lại rất tỉnh táo. Nên nắm bắt cơ hội hợp tác nào anh ta đều biết, ông hãy nhìn dáng vẻ Hàn Đông xem, đúng là người trẻ tuổi làm việc đâu ra đấy, may mà phân rõ.”
Khi Hàn Đông và Tô Cửu rời đi, Tô Cửu không kìm được lên tiếng: “Tổng giám đốc Hàn, hôm nay anh không nên ra mặt thay cô Thẩm đó.”
Trong lòng cô cảm thấy rất nghỉ hoặc, đây là lần đầu tiên Hàn Đông tỏ vẻ hứng thú với phụ nữ, chẳng lẽ anh đã nhìn trúng Thẩm Cửu rồi? Nhưng mà… Thẩm Cửu đó có chỗ nào đặc biệt chứ? Đúng là cô ấy nhìn rất xinh đẹp, hơn nữa còn duyên dáng yêu kiều, đặc biệt là đôi mắt trong trẻo lạnh lùng đó, cho người ta một cảm giác rất cao quý.
Dù có như vậy thì có lẽ cũng không nên khiến tổng giám đốc Hàn thất thố như vậy.Rốt cuộc là tại sao?
Thấy mọi người đi hết, Thẩm Cửu cũng chuẩn bị cùng mọi người rời di, nhưng Lang An đuổi theo nói: “Trợ lý Thẩm, cậu Dạ bảo cô dọn sạch cốc cà phê ở đây di.”
Nghe vậy, Thẩm Cửu đành phải quay trở lại, sau đó lặng lẽ dọn dẹp cốc cà phê trên bàn.
Dạ Y Viễn ra khỏi phòng muộn, thấy cô đang dọn thì đặt bút xuống đi tới hỗ trợ.
“Tại sao Âu Thần không gọi người giúp em một chút?”
“ồ…” Thẩm Cửu lui về sau hai bước: phó tổng giám đốc”
Cô nhớ Dạ Âu Thần đã từng nói phải giữ khoảng cách với Dạ Y Viễn.