Đợi gần hơn nửa giờ, cuối cùng bên kia Thẩm Cửu và Dạ Y Viễn đã ăn xong đi ra, hai người đi qua phòng bao của Hàn Mai Linh.
Hàn Mai Linh thấy thế, vội cầm lấy túi xách của mình đứng dậy đi theo sau.
Cô đi theo phía sau hai người, lấy điện thoại di động ra lại chụp một tấm hình, sau đó lại trốn đi, giống như kẻ trộm. Cô đi theo bọn họ đến bãi đỗ xe, và chụp rất nhiều tấm hình.
Thẩm Cửu chưa từng quay đầu lại lại đột nhiên dừng bước, vô tình hay cố ý liếc nhìn phía sau.Dạ Y Viễn bên cạnh dừng lại: “Làm sao thế?”
Thẩm Cửu nhìn thoáng qua bãi đỗ xe trống rỗng, có chút kỳ quái nói: “Tại sao em cảm giác như có người đi theo chúng ta vậy?”
Nghe vậy, Dạ Y Viễn cũng nhìn xung quanh, nhưng không nhìn thấy người nào, liền nói khẽ: “Đâu có ai đâu, có phải em nhìn lầm rồi hay không?”
Nghe anh nói vậy, Thẩm Cửu cũng cảm thấy có thể là mình nhìn lầm, liền ừ một tiếng: “Có thể là em nhìn lầm rồi.”
“Đi thôi, trở về đã, trời cũng tối rồi, lát nữa về trễ, Âu Thần sẽ tức giận.” Dạ Y Viễn mở cửa xe, đưa bàn tay đặt ở trên xe, khi Thẩm Cửu chui vào, Hàn Mai Linh trốn ở trong góc thở hổn hển rồi lại đưa di động ra chụp lại cảnh này.
Hình như, Dạ Y Viễn đã phát giác gì đó, ánh mắt lướt qua vị trí của Hàn Mai Linh. Hàn Mai Linh bị dọa tránh về phía sau cây cột, trái tim đập thình thịch.
Cô bị phát hiện rồi sao? Vậy ảnh hôm nay cô chụp có thể bị thu hồi hay không… Lát nữa đối mặt cô làm sao giải thích với Cửu Cửu?
Trái tim Hàn Mai Linh không ngừng đập loạn, một lát sau, nghe thấy tiếng xe rời đi, cô mới từ sau cây cột thò đầu ra, nhìn theo chiếc xe đang rời đi.
Rốt cuộc, Dạ Y Viễn… có nhìn thấy cô hay không?
“Anh cả, hôm nay cám ơn anh.”
Sau khi xe đến nhà họ Dạ, Thẩm Cửu cởi dây an toàn trên người ra, quay sang cảm ơn Dạ Y Viễn.
Dạ Y Viễn cười cưng chiều, âm thanh êm dịu: “Người một nhà, cái này không có gì, em đi vào đi.”
“Cám ơn anh cả, vậy em đi trước!”
Nói xong, Thẩm Cửu mở cửa xe rời khỏi bãi đậu xe.
Bởi vì đi ăn cá luộc, nên người Thẩm Cửu đầy mồ hôi, sau khi trở về phòng cô lập tức đi tắm rửa, vừa hay tẩy đi mùi vị trên người.
Khi cô tắm rửa xong đi ra, Dạ Âu Thần vẫn chưa về.
Thẩm Cửu đi lấy khăn mặt lau tóc, phát hiện không nhìn thấy chăn bị ném xuống đất nữa. Sắc mặt cô biến đổi, quay đầu nhìn gian phòng một chút, chỉ có trên giường Dạ Âu Thần còn lại một chiếc chăn.
Quá đáng.
Thẩm Cửu trực tiếp đi tìm nữ giúp việc hỏi thăm.
Cừa nhìn thấy sắc mặt cô, nữ giúp việc đã bị dọa trắng mắt: “Mợ Hai… chăn… bị bẩn, nên chúng tôi đã mang đi giặt rồi.”
“Giặt rồi?” Thẩm Cửu trợn trừng mắt: “Nhưng tôi không có yêu cầu các người giặt cho tôi?”
“Xin lỗi mợ Hai, khi quét dọn phòng chúng tôi phát hiện chăn đã bị bẩn nên mới thay cô mang đi giặt, mợ Hai đừng nóng giận.”
Được rồi, Thẩm Cửu chẳng thèm so đo, đành nói: “Vậy được rồi, giặt thì giặt thôi, cô hãy mang cho tôi hai cái chăn mới?”
Hôm qua tới lấy không có, hôm nay chắc là có rồi chứ?
Nhưng không ngờ, nữ giúp việc vẫn lắp bắp nói: “Mợ Hai, e là không được.”
“Tại sao?”
“Chăn… vẫn còn chưa khô.”
Cô ta ấp úng nói, rõ ràng sức không đủ, ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng Thẩm Cửu. Thẩm Cửu nghe xong, sút nữa thì bật cười vì tức giận.
Tất cả chăn vẫn chưa khô, hôm nay lại đem chiếc chăn duy nhất của cô dùng đi, Thẩm Cửu bất đắc dĩ:
“Nều vẫn chưa không có chăn, vậy ban đêm tôi sẽ ngủ cùng cô.”
Nữ giúp việc nghe vậy bị dọa lui về sau hai bước, suýt nữa ngã sấp trước mặt Thẩm Cửu.
“Đừng mà mợ Hai, trong phòng không phải có giường sao? Cô và cậu Hai ngủ chung là được rồi.”
Thẩm Cửu: “…”
Cô sẽ ngủ cùng Dạ Âu Thần sao? Căn bản không có khả năng.
“Có phải Dạ Âu Thần bảo cô làm và nói như vậy hay không?”
“Không phải.” Nữ giúp việc lắc đầu, dưới ánh mắt chăm chú của Thẩm Cửu lại gật đầu một cái: “Là cậu Hai nói chăn của mợ Hai bị bẩn, bảo chúng tôi mang đi giặt, còn câu sau đó… là chính tôi nói.”
Cô ta gãi gãi tóc của mình, gian nan thốt lên: “Mợ Hai và cậu Hai là vợ chồng, ngủ… Ngủ chung trên một chiếc giường không phải là chuyện rất bình thường sao?”
Đúng vậy, vợ chồng ngủ chung trên giường lớn không thể bình thường hơn được.
Nhưng cô và Dạ Âu Thần cũng không phải vợ chồng thật sự.
Bọn cô chỉ là vợ chồng hợp đồng.
Chỉ cần đến thời gian cô sẽ lập tức phải rời khỏi nhà họ Dạ, hơn nữa, ngoài mấy lần đặc biệt đó thì trước kia bọn cô hầu như không ngủ cùng nhau.
Nhưng với Thẩm Cửu mà nói, chắc chắn là một loại nhục nhã.
“Thật không thể đưa chăn cho tôi sao?” Thẩm Cửu khó khăn hỏi.
Nữ giúp việc vẻ mặt sợ hãi: “Mợ Hai, tôi…”
“Tôi biết rồi, tôi không làm khó dễ cô nữa, cô đi xuống đi.” Lúc này nữa giúp việc mới chạy trối chết.
Sau khi cô ta đi rồi, Thẩm Cửu đi vào phòng tắm, nhìn bản thân đầu tóc rối bời trong gương.
Gương mặt này không hề xinh đẹp, tóc cũng không xử lý, với điều kiện như thế này cô có tư cách gì nắm được trái tim của người khác? Nhưng vì tình dục sau đó mới thay đổi cách thức ở chung.
Thẩm Cửu cô cũng có tôn nghiêm, dùng loại thủ đoạn kia đổi lấy, cô thà rằng không cần.
Lau tóc sạch sẽ, Thẩm Cửu thay quần áo sạch, sau đó đi ra cửa.
Khi đi thang máy đúng lúc gặp phải Dạ Âu Thần trở về, mắt hai người giao nhau trên không trung, lần này không chờ Dạ Âu Thần dời mắt, Thẩm Cửu đã tự động quay đi, sau đó lui sang một bên, để bọn họ ra trước.
Lang An vừa đẩy Dạ Âu Thần ra, vừa lấy làm lạ hỏi: “Trợ lý Thẩm, muộn thế này mà cô còn định ra ngoài à?”
Thẩm Cửu gật đầu lên tiếng: “Có chút việc.”
Bọn họ ra khỏi thang máy, Thẩm Cửu đi vào thang máy, Dạ Âu Thần nhíu mày, đột nhiên nhớ ra gì đó, khi vừa định gọi cô lại thì cửa thang máy cũng đã đóng lại.
Lang An đẩy anh, vừa đi vừa nói: “Cậu Dạ, rốt cuộc giữa anh và trợ lý Thẩm đã xảy ra chuyện gì? Tôi thấy trợ lý vừa rồi cũng không nhìn anh, hơn nữa đã muộn như vậy cô ấy còn muốn đi làm gì chứ?”
Dạ Âu Thần: “…”
“Cậu Dạ, không bằng…”
“Ngậm miệng.”
Cả người Dạ Âu Thần tản ra khí tức lạnh lùng, thành công khiến Lang An ngậm miệng không nói gì nữa. sau khi rời khỏi nhà họ Dạ, Thẩm Cửu một mình ra ngoài đi cửa hàng gần đó mua chăn, mua cả ga giường và gối đầu.
Đáng mừng là cô còn có một ít tiền dư, đủ mua những thứ này.
Sau khi mua xong, cô mang theo chăn trở lại nhà họ Dạ, vừa đẩy cửa phòng ra đã đối mặt với ánh mắt lạnh băng của Dạ Âu Thần, Thẩm Cửu vô thức giữ chặt chăn và gối đầu trong tay, cởi giày đi vào bên trong.
Nhìn thấy đồ vật trong tay cô, Dạ Âu Thần cười lạnh: “Cô đúng là dùng hết mọi cách, ngủ cùng tôi trên một chiếc giường đau khổ như vậy sao?”
Thẩm Cửu hơi dừng bước, sau đó im lặng dỡ chăn ra trải lên giường, sau khi trải xong mới trả lời Dạ Âu Thần.
“Sau này anh đừng bảo nữ giúp việc đến thu chăn của tôi nữa, nếu cứ giày vò như vậy, có lẽ tôi sẽ không chống được năm tháng còn lại…”