TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

Không chống đỡ được năm tháng còn lại?

Lúc đầu, Dạ Âu Thần còn chưa kịp hiểu ý của cô, lát sau chợt hiểu ra cô đang nói về thỏa thuận mà hai người đã ký.

Dạ Âu Thần lập tức giận tím mặt, tức giận nói: “Bây giờ cô còn nhớ thỏa thuận kia sao?” Thẩm Cửu đưa lưng về phía anh, khi nghe anh hỏi vậy bờ vai cô hơi co rúm lại, một lát sau cô mới khẽ gật đầu.

Cô sao có thể quên thỏa thuận đó chứ?

Bản thỏa thuận đó tương đương với ranh giới không thể vượt qua giữa cô và Dạ Âu Thần, chỉ cần bản thỏa thuận này còn, cô sẽ phải khắc chế lòng mình, không cho nó tiếp tục ngo ngoe muốn động như thế.

“Nên, cô tức tôi là vì bản thỏa thuận đó?” Dạ Âu Thần dường như ý thức được cái gì, hơi cao giọng.

“… Không phải.” Thẩm Cửu chặt đứt quầng sáng cuối cùng nơi đáy lòng Dạ Âu Thần. Ánh mắt vốn sáng lên lại lập tức trở nên u ám, như mấy vạn ngôi sao bị mây đen che kín, xung quanh lập tức trở nên ảm đạm.

Thẩm Cửu có thể cảm giác được hơi thở lạnh lùng của người phía sau, nhiệt độ chung quanh cũng hạ xuống, bên này cô đã trải xong chăn, nên dứt khoát nằm xuống.

Trong phòng hai người đều im lặng.

Tối nay, Thẩm Cửu cũng mất ngủ, cũng có thể là do mùi chăn mới, khiến cô cả đêm không ngủ ngon, tận đến lúc rạng sáng cô mới ngủ thật say.

Trong lúc ngủ mơ, hình có một mắt sói hung ác đang trừng mắt với cô, Thẩm Cửu bị nhìn chằm chằm lạnh cả sống lưng, toàn thân run rẩy, tại sao con sói ác độc đó lại để mắt tới cô chứ?

Cô bất giác lui lại phía sau, nhưng sau khi lui lại phía sau một bước mới phát hiện đằng sau là vực sâu vô tận, cả người bước hụt một cước ngã về phía sau.

Thẩm Cửu bỗng bừng tỉnh, toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Khi mở mắt ra, Thẩm Cửu cảm thấy không khí chung quanh không đúng, cô đảo mắt nhìn quanh, thình lình chạm phải ánh mắt lạnh lùng tĩnh mịch như sói, ánh mắt người đó đỏ ngầu, đầy tơ máu, giống hệt trong mơ.

Mà chủ nhân đôi mắt này là …Dạ Âu Thần.

Thẩm Cửu bỗng nhiên túm lấy chăn ngồi dậy, cô vốn vô cùng buồn ngủ nhưng giờ đây khi dáng vẻ này của Dạ Âu Thần cô không hề buồn ngủ nữa.

Ngươi không hiểu, dáng vẻ anh bây giờ giống hệt con sói độc ác, bất cứ lúc nào cũng có thể nhào lên cắn xé cô thành mảnh vụn.

“Anh, anh làm gì thế?” Không ngoan ngoãn đi ngủ, mà lại chạy đến đây nhìn cô làm gì?

Đôi mắt đỏ ngầu của Dạ Âu Thần nhìn cô chằm chằm: “Người phụ nữ gả lần hai, cô dám cắm sừng tôi hả?”

“Anh đang nói cái gì?” Thẩm Cửu vừa tỉnh ngủ đã bị dáng vẻ này của anh dọa sợ, tim đập loạn xạ.

Bộp!

Một đống ảnh chụp được ném đến trước mặt Thẩm Cửu, lúc đầu, Thẩm Cửu còn chưa biết là cái gì, cô dè dặt liếc nhìn những tấm ảnh đó, sau đó nhặt lên.

Sau khi nhìn rõ ảnh chụp, Thẩm Cửu bỗng mở to mắt, không thể tin nhìn người ở bên trong.

Đó không phải là hôm qua khi cô và Dạ Y Viễn ăn lẩu sao? Làm sao… Làm sao lại bị người ta chụp lại? Chẳng trách chiều hôm qua cô cứ cảm thấy có người theo cô, thì ra đây không phải ảo giác của cô.

“Ai giao cho anh những tấm hình này?” Thẩm Cửu vội ngẩng lên đầu hỏi.



Dạ Âu Thần cười âm u: “Sốt ruột rồi hả?”

Thẩm Cửu vén chăn lên đứng dậy: “Không phải như vậy, anh không nên tùy tiện tin tưởng những hình này, tôi...

“Ảnh chụp là giả sao?” Dạ Âu Thần cười lạnh: “Hửm?”

“Không phải giả, nhưng chắc chắn không phải như anh nghĩ, tôi chỉ cùng ăn bữa cơm với anh Hai mà thôi, tôi không cắm sừng anh.”

Cô đi đến trước mặt Dạ Âu Thần có ý giải thích, nhưng Dạ Âu Thần nhấc tay kéo thẳng cô vào trong ngực, một tay nắm cằm của cô.

“Lần này là ăn cơm, lần sau là cái gì??” ánh mắt anh hết sức lạnh lùng, lửa giận trên người gần muốn thiêu đốt Thẩm Cửu thành tro bụi.

“Dạ Âu Thần anh buông tôi ra, anh ít nói những lời vũ nhục tôi đi, tôi và anh Hai trong sạch, chỉ cùng ăn bữa cơm mà thôi.”

“Thật sao?” Dạ Âu Thần bật cười lạnh, lực tay bóp cằm cô dần tăng thêm: “Người phụ nữ như cô mà cũng dám nhắc đến hai chữ trong sạch sao? Nếu tôi không dạy dỗ cô, e là cô thật không biết vị trí của bản thân.”

“Anh làm tôi đau, buông ra…”

Lời cô vừa thốt lên đã bị Dạ Âu Thần ngăn lại. Anh lại hôn cô.

Thẩm Cửu trừng to mắt, giãy dụa muốn tránh thoát anh.

Xọet!

Áo ngủ của Thẩm Cửu lập tức bị xé toang.

Cô muốn kêu lên, nhưng căn bản không há được miệng.

Thẩm Cửu muốn đẩy anh ra, nhưng sức anh bóp trên lưng cô lại rất lớn, từ từ ôm sát lấy cô. Dạ Âu Thần như vậy khiến Thẩm Cửu sợ hãi, anh giống hệt như ma quỷ.

“Nói, cô và anh ta đã làm gì?”

Thẩm Cửu cắn môi dưới trừng mắt im lặng nhìn Dạ Âu Thần.

Hắn cười lạnh: “Nói đi.”

Mắt Thẩm Cửu đỏ ửng: “Chẳng hề làm gì. Anh không tin cũng đừng hỏi tôi”

“Tốt.” Âm thanh Dạ Âu Thần trở nên khàn khàn: “Không nói cũng được, vậy cũng đừng trách tôi!”

Thẩm Cửu: “…”

Cô vừa hiểu được ý anh là gì thì đã cảm thấy một trận đau đớn. Dạ Âu Thần đạt được mục đích, cười lạnh một tiếng: “Nói hay không?”

Anh thành công khiến Thẩm Cửu đỏ mặt.

“Dạ Âu Thần, anh… anh mau thả tôi ra.”

“Thả ra, cô chắc chắn chứ?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi