TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Xem như là hối lộ?

Sắc mặt Tiểu Nhan biến đổi, trong lời nói của Dạ Y Viễn có vẻ đã thừa nhận anh đang theo đuổi Thẩm Cửu. Trời ạ.

Tiểu Nhan không kìm được chớp chớp mắt, nếu thật Dạ Y Viễn đang theo đuổi Thẩm Cửu, vậy cô ấy và Dạ Âu Thần thì sao? Dù Tiểu Nhan cũng không cảm thấy Thẩm Cửu dựa vào Dạ Âu Thần mới được vào tập đoàn Dạ Thị, nhưng cô cảm thấy lẽ ra thân phận của Thẩm Cửu không khác cô lắm mới đúng.

Nhưng bây giờ xem ra, thân phận Thẩm Cửu chắc chắn không đơn giản như vậy, nếu không hai anh em Dạ Thị sao lại thế…

Nghĩ vậy, Tiểu Nhan không kìm được khẽ ho một tiếng: “Phó tổng giám đốc Dạ, anh nghiêm túc với Cửu Cửu sao? Mặc dù… chúng tôi đều là người bình thường, có lẽ trong mắt các anh, những cô gái bình thường như chúng tôi có chút cái gì đó nhỉ… Nhưng phó tổng giám đốc Dạ, tôi muốn giải thích một chút, chúng tôi cũng có tôn nghiêm. Thẩm Cửu vừa bị tổng giám đốc Dạ giáng chức, phó tổng giám đốc lại…”

Cô ấp úng nói, nói một nửa giữ một nửa, hoàn toàn không dám nói, sợ mình không cẩn thận đắc tội đối phương.

Nhưng Dạ Y Viễn vẫn hiểu được ý tứ trong lời nói của cô, mỉm cười.

“Tôi biết cô có ý gì, yên tâm, tôi không phải loại người như vậy.”

Tiểu Nhan: “Anh thật biết tôi có ý gì sao?”

Nghĩ một chút, Tiểu Nhan lại cảm thấy Dạ Y Viễn không phải loại người như vậy. Bình thường trong công ty anh luôn lịch thiệp dịu dàng, nhưng mà chưa từng thấy anh thật để bụng đối với ai, dù mọi người nói nếu như có thể nói lời yêu thương với phó tổng giám đốc Dạ, phó tổng giám đốc Dạ chắc chắn là người tình dịu dàng nhất.

Nhưng Tiểu Nhan luôn cảm thấy nụ cười của anh không chân thành, thậm chí khiến người ta cảm giác xa cách.

“Phó tổng giám đốc Dạ, tôi cảm thấy Cửu Cửu là một người làm gì cũng rất nghiêm túc.” Nghĩ một chút, Tiểu Nhan còn nói một câu.

Dạ Y Viễn cười không nói gì, hai người càng đi càng xa.

Thẩm Cửu đi thẳng lên tầng tìm chị Tinh, khi đẩy cửa đi vào Thẩm Cửu ngơ ngác.

Vì hôm nay người trong văn phòng không phải chị Tinh, mà là… Dạ Âu Thần.

“Tại sao anh lại ở chỗ này?”

Dạ Âu Thần ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô chằm chằm.

“Thế nào, hợp đồng cho cô rồi thì nơi này là của cô sao?”

Thẩm Cửu: “… Tôi không có ý đó.”

Dứt lời, cô đi tới đặt đồ trên tay để lên bàn, cô chỉ không nghĩ đến Dạ Âu Thần sẽ xuất hiện ở chỗ này mà thôi.

Hơn nữa, anh lại nói chuyện với cô, khi ở nhà anh còn chẳng làm vậy.

Ánh mắt Dạ Âu Thần cực kì trào phúng: “Không phải phải trả tôi Hợp đồng và thẻ ngân hàng sao? Tại sao lại nhặt lên? Người phụ nữ gả lần hai, rốt cuộc trong miệng cô, câu nào mới là thật?”

Lời này… khiến trong lòng Thẩm Cửu cảm thấy hơi đau đớn, cô khẽ cắn chặt môi dưới của mình, không nhìn anh.

“Anh cảm thấy thật thì là thật, anh cảm thấy là giả thì tôi cũng chẳng có gì để biện minh.”

“Theo như cô nói thì tôi trách oan cô rồi?”

Thẩm Cửu không nói gì.

Ánh mắt Dạ Âu Thần lạnh lùng nhìn cô chằm chằm.

Thẩm Cửu nghĩ một chút rồi nói: “Nếu chị Tinh không ở đây thì tôi đi về trước.”

Vừa đi đến ngoài cửa, Thẩm Cửu lại đụng phải chị Tinh: “Ồ, Cửu Cửu, em tới rồi à? Chị vừa nói với Âu Thần em sẽ tới đây sớm, không ngờ hôm nay em lại muộn như vậy. Đây là cà phê chị vừa mua dưới tầng, giúp chị cầm một cốc cho Âu Thần nhé.”

Dứt lời, chị Tinh đi thẳng qua cô đi nơi khác: “Chị đi xem bọn họ thế nào rồi.”

Thẩm Cửu: “…”



Cô cầm theo hai cốc cà phê, tiến thoái lưỡng nan.

Cuối cùng chỉ có thể quay người đặt cả hai cốc ở trước mặt Dạ Âu Thần.

“Cầm đồ của cô đi.” Dạ Âu Thần lạnh lùng nói.

Thẩm Cửu: “Không cần, đây là chị Tinh đưa cho anh.”

“Chỉ có một cốc là của tôi.”

Thẩm Cửu: “… Anh có ấu trĩ hay không?”

Cô tức giận, cầm lấy cốc của mình rồi đi ra ngoài, ánh mắt sắc bén của Dạ Âu Thần bám theo bóng lưng cô: “Sau khi giao cho cô, doanh thu của trung tâm thương mại đã giảm.”

Thẩm Cửu: “Tôi biết, không cần anh nhắc nhở, tôi đang nghĩ cách.”

Dạ Âu Thần: “Nghĩ cách để doanh thu càng giảm sao?”

Thẩm Cửu nắm chặt nắm đấm, quay đầu nhìn thẳng vào mắt Dạ Âu Thần.

“Anh không cần nói móc tôi như vậy, gần đây, tôi đã theo chị Tinh cố gắng học tập, nếu anh cảm thấy tôi không thể đảm nhiệm công việc này thì anh có thể thu hồi hợp đồng, tôi nhất định dâng cả hai tay, chắc chắn không chần chừ.”

Dạ Âu Thần nhìn chằm chằm cô, nói cô một chút mà cô đã định trả lại đồ cho anh, lâu như vậy mà tính tình của cô vẫn không hề mềm dẻo hơn, vẫn ương ngạnh y hệt con lừa.

Thấy anh im lặng,Thẩm Cửu cũng chẳng buồn nói gì nữa.



Nên khi chị Tinh nói muốn cùng đi ăn cơm, Thẩm Cửu bỗng cảm thấy đề nghị này không tệ.

Ánh mắt cô có chút chờ đợi nhìn Dạ Âu Thần, lúc này âm thanh lạnh lùng của Dạ Âu Thần vang lên.

“Không cần.”

Anh thẳng thừng từ chối.

Trái tim Thẩm Cửu giá buốt, ánh mắt có chút thất vọng.

Chị Tinh đảo mắt: “Tại sao lại từ chối chứ, Âu Thần cùng đi thôi, Thẩm Cửu cũng đi.” Nói xong, chị Tinh huých Thẩm Cửu một cái: “Phải không Thẩm Cửu?”

Anh đã từ chối rồi, Thẩm Cửu dứt khoát trả lời: “Thế nào cũng được.”

Giọng điệu mệt mỏi, dường như không hề quan tâm.

Nhưng thật ra cô cảm thấy thất vọng, dù sao Dạ Âu Thần không đi thì mắc mớ gì đến cô chứ? Tại sao cô lại cứ canh cánh trong lòng, tức chết anh được rồi.

Cô vừa dứt lời, Dạ Âu Thần lại cảm thấy cô căn bản không quan tâm mình có ra ngoài ăn cơm hay không, hoặc là với cô đề xuất của chị Tinh còn là ép buộc, thế là Dạ Âu Thần càng trở nên càng lạnh lùng, lát sau Dạ Âu Thần cười nhạo một tiếng.

Chị Tinh: “… Thật đều không đi ư?”

Dạ Âu Thần và Thẩm Cửu đều không trả lời, chị Tinh cảm thấy mình quả thực tốn công vô ích, nên lập tức trả lời: “OK, vậy tôi tự đi.”

Thẩm Cửu cảm thấy hơi buồn bực, đứng lên: “Tôi đã hẹn bạn đi chơi rồi, tôi đi trước nhé.” Nói xong không đợi hai người phản ứng, lập tức sải bước rời khỏi văn phòng.

Thế là trong văn phòng chỉ còn lại Dạ Âu Thần và chị Tinh, chị Tinh rõ ràng cảm thấy hơi thở trên người Dạ Âu Thần càng ngày càng lạnh, không kìm được uống một ngụm cà phê, sau đó liếc anh: “Âu Thần, sao hai đứa lại như vậy, cãi nhau à?”

Dạ Âu Thần lạnh lùng liếc mắt nhìn cô, không nói gì. Chị Tinh hơi đắc ý nhếc môi: “Xem ra quan hệ của hai người còn thân mật hơn tưởng tưởng của tôi.” Cô vừa dứt lời, Dạ Âu Thần lập tức lăn bánh xe đẩy xe lăn đi ra ngoài.

Chị Tinh: “…”

Cô đã đắc tội người nào chứ?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi