TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC



“Vụ hỏa hoạn, phóng hỏa đốt khách sạn cũng là do anh ta làm, chẳng lẽ cô chưa từng nghĩ qua, thật ra là tôi sai khiến anh ta làm, rồi tôi đợi anh ta đi vào bên trong thì phủi sạch quan hệ?”
“Cô không phải loại người này đâu, tuy rằng tôi quen biết cô không lâu, có thể thấy cô rất thích Hàn Thanh, nhưng lúc ấy cô cũng coi như là luôn luôn phải nhịn, thành thật mà nói nếu tôi là cô, tôi đoán là sẽ không làm tốt hơn cô.

Tất nhiên, cô có những phương diện mà tôi không thích, nhưng điều này cũng là do chúng ta đều ở hai phía đối lập “
“Dù sao, bây giờ cô cũng đã nghĩ thông thì tốt rồi”
Tiểu Nhan sợ rằng cô ta không nghĩ thông, sau đó làm ra chuyện xấu, đến lúc đó không chỉ hại người khác mà còn hại chính cả cô ta.

“Cô thật sự không trách tôi sao?
Trước kia bởi vì nhất thời không suy nghĩ rõ ràng, tôi mới nói cho cô những chuyện khiêu khích kia, khiến cho cô rời đi suýt nữa thì rời xa Hàn Thanh, lúc đó tôi còn cố ý ngồi lên ghế lái phụ.”
“Cô nói những chuyện này sao?”
Tiểu Nhan cười hờ hững: “Thật ra tôi cảm thấy tôi không nên trách cô.


Lúc đó chắc chắn là rất tức giận, cảm giác cô không tốt không muốn cùng cô qua lại là điều chắc chắn, nhưng sau này nghĩ lại, nếu như lúc đó không phải là cô, tôi cũng sẽ không biết được Hàn Thanh luôn luôn ở bên cạnh tôi.

Tôi cũng biết mình quan trọng với anh ấy như thế nào qua chuyện này.

Ít nhất nó cũng chứng minh được ở trong mối quan hệ này không phải chỉ có tôi nỗ lực một mình mà anh ấy cũng đang tiến về phía tôi.

Về phần ghế phụ, lúc đó tôi không phải là đã oán giận cô rồi sao?”
Thực ra hôm nay Hứa Yến Uyển đến đây, đã làm tốt chuẩn bị xin lỗi cô, đồng thời cũng sẵn sàng để cho Tiểu Nhan trách cứ cô ta.

Chỉ là cô ta không ngờ rằng Tiểu Nhan ngay cả một câu nặng lời cũng không nói khiến cô ta càng thêm áy náy, cắn chặt môi dưới, nước mắt lưng tròng cúi đầu.

“Tôi biết người mình thích không thích mình khó chịu đến thế nào, nhưng nếu cô đến gặp tôi để xin lỗi thì tôi cảm thấy không cần thiết, việc cũng không phải là do cô làm, vậy thì cô không cần xin lỗi.

Tôi gặp cô là vì muốn giải thích rõ với cô mà thôi.

Những ngày tháng sắp tới sẽ còn dài, vì vậy hãy sống thật tốt đi”
Cô ta là con gái của nhà họ Hứa, không thể vì một chuyện, vì một người cặn bã mà huỷ hoại.

Hứa Yến Uyển đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Nhan với đôi mắt đỏ hoe.

“Tại sao không trách tôi? Tại sao không mắng một câu tôi? Tại sao lại nói những lời này với tôi? Cô có biết trong lòng tôi khó chịu như thế nào không? Rõ ràng tôi là con gái nhà họ Hứa, nhưng tôi lại xấu hổ ở trước mặt cô, cô không thể biểu hiện một chút tức giận sao?”
Lông mày của Tiểu Nhan nhu lại, cô một lời vẫn chưa nói ra, lúc này Hứa Yến Uyển ở trước mặt cô đã bật khóc.


“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi không nên về nước, không nên ôm hy vọng, không nên trêu chọc một người đàn ông như Hạ Liên Cảnh.

Cũng may là cô không sao, nếu như có chuyện gì xảy ra với cô cho dù tôi bị đày xuống mười tám tầng địa ngục cũng không thể bù đắp được tội lỗi của mình, thể diện của nhà họ Hứa đã bị tôi làm mất rồi, tôi xin Zã:m lỗi: Cô ta liên tục nói xin lỗi, khóc đến không thở được, bộ dạng trông thực sự rất thảm hại.

Tiểu Nhan không ngờ rằng cô ta đột nhiên vừa khóc vừa nói, khiến cô không biết nên làm thế nào cho phải, nên chỉ có thể yên lặng nhìn cô ta.

Hai người hầu ở gần đó nhìn thấy cảnh này cũng có chút lo lắng, bởi vì Hứa Yến Uyển đột nhiên kích động, bọn họ thật sự lo lắng Hứa Yến Uyển sẽ vồ tới Tiểu Nhan, cho nên đã chuẩn bị rất kỹ càng.

Nhưng không ngờ Hứa Yến Uyển chỉ khóc lóc, xin lỗi và sau đó không còn gì nữa.

Cũng không biết đã qua bao lâu sau, một tờ khăn giấy đã được đưa đến trước mặt Hứa Yến Uyển.

Đôi mắt đẫm lệ của Hứa Yến Uyển lờ mờ nhìn thấy Tiểu Nhan đưa khăn giấy cho cô ta.

“Đừng khóc nữa”
Tiểu Nhan không ngờ rằng cô ta đột nhiên vừa khóc vừa nói, khiến cô không biết nên làm thế nào cho phải, nên chỉ có thể yên lặng nhìn cô ta.


Hai người hầu ở gần đó nhìn thấy cảnh này cũng có chút lo lắng, bởi vì Hứa Yến Uyển đột nhiên kích động, bọn họ thật sự lo lắng Hứa Yến Uyển sẽ vồ tới Tiểu Nhan, cho nên đã chuẩn bị rất kỹ càng.

Nhưng không ngờ Hứa Yến Uyển chỉ khóc lóc, xin lỗi và sau đó không còn gì nữa.

Cũng không biết đã qua bao lâu sau, một tờ khăn giấy đã được đưa đến trước mặt Hứa Yến Uyển.

Đôi mắt đẫm lệ của Hứa Yến Uyển lờ mờ nhìn thấy Tiểu Nhan đưa khăn giấy cho cô ta.

“Đừng khóc nữa”
lại cảm xúc..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi