Dạ Âu Thần cười lạnh một tiếng: "Anh cả quá lo lắng rồi, giáng chức chẳng qua là che giấu tai mắt mọi người, Cửu Cửu là vợ của Dạ Âu Thần em, em sao chịu để cho vợ em đến mức phải bị bắt nạt chứ?"
Nói tới đây, Dạ Âu Thần đột nhiên chuyển động bánh xe đến gần Thẩm Cửu, trong tay Thẩm Cửu còn cầm phần tài liệu kia.
"Cửu Cửu, em nói xem có đúng hay không?"
"A?" Thẩm Cửu không kịp phản ứng, ngang hông bỗng nhiên căng thẳng, Dạ Âu Thần lại trực tiếp ôm eo cô, sau đó đem ôm vào trong ngực, thân thể không chịu khống chế nằm vào trong ngực Dạ Âu Thần.
Dạ Y Viễn ở bên cạnh thấy một màn này, tay đang rũ xuống bên người không nhịn được nắm chặt mấy phần, trên trán hơi hiện lên sự tức giận.
"Xem ra vợ em hôm nay rất nhiệt tình, cũng chủ động rúc đầu vào lòng em rồi, vậy... anh cũng không thể phụ lòng em."
Không đợi Thẩm Cửu kịp phản ứng Dạ Âu Thần muốn làm gì, anh đã nắm cằm cô lên hôn.
Trong nháy mắt bốn cánh môi dính nhau, con ngươi Thẩm Cửu run rẩy, ngay cả giãy giụa cũng quên mất.
Rõ ràng trước đó Dạ Âu Thần vẫn còn ở trong phòng ăn ăn cơm với Hàn Mai Linh, lúc này, ở trước mặt anh cả lại nắm cằm cô hôn, đây coi là cái gì?
Đây không phải là tình cảm, cũng không phải dục vọng, mà là làm trò và trả thù!
Bởi vì Dạ Y Viễn ở đây, cho nên anh cố ý làm như vậy.
Trong đầu bảy cong tám vòng một lúc lâu, Thẩm Cửu cuối cùng phục hồi tinh thần lại muốn đẩy Dạ Âu Thần ra, Dạ Âu Thần đã nắm vai cô kéo ra.
Lại nhìn một cái, Dạ Y Viễn đã không còn trong phòng làm việc nữa.
Thẩm Cửu giơ tay lên cho Dạ Âu Thần một bạt tai.
"Khốn kiếp."
Dạ Âu Thần bị một bạt tai, trên gương mặt tuấn mỹ nhất thời xuất hiện một dấu bàn tay, anh nghiêng mặt, mím chặt môi mỏng, lộ ra đường cong cương nghị, cằm căng chặt lộ ra sự tức giận của anh lúc này.
Nhưng hỏa khí Thẩm Cửu trong lòng chưa tan, lại muốn giơ tay cho anh một bạt tai, lần này trực tiếp bị Dạ Âu Thần giữ lại.
Cô vùng vẫy mấy cái, không có thể cựa ra được.
Chỉ có thể tức giận nói với Dạ Âu Thần: "Anh có ý gì? Xem tôi như công cụ để trả thù?"
Ánh mắt Dạ Âu Thần như đao, đáy mắt lạnh sâu kín một mảnh đen nhánh, nói như mang theo đao vậy: "Cô là người phụ nữ đầu tiên dám đánh tôi."
"Vậy thì thế nào?" Thẩm Cửu cắn chặt môi dưới: "Anh có thể làm nhục tôi, tôi lại không thể trả thù anh sao? Anh cho là điều tôi trở lại tôi sẽ biết ơn anh sao? Dạ Âu Thần, tôi nói cho anh biết tôi không biết ơn chút nào! Tôi tình nguyện sống ở bộ phận nhỏ đến không thể nhỏ hơn thành thật làm công việc của mình, cũng không muốn trở lại cái nơi làm người ta buồn nôn này!"
Nói xong, Thẩm Cửu dùng sức đẩy Dạ Âu Thần ra, xoay người chạy ra ngoài.
Vào lúc xoay người, Dạ Âu Thần thấy hốc mắt cô ửng đỏ, động tác trong tay dừng lại, sợ cô ở ngay trước mặt mình chạy mất, sau đó biến mất không thấy nữa.
Một lát sau, anh rũ mi mắt xuống.
Thương tâm sao?
Thẩm Cửu cũng không phải là người không có tính khí, sau khi bị Dạ Âu Thần làm nhục như vậy, cô trực tiếp xách túi đi về, không quan tâm Dạ Âu Thần có thể trừ tiền lương hoặc tiền thưởng không, cô cũng không muốn tiếp tục ở lại nơi đó nữa.
Cho nên cô tan làm trước giờ, sau đó đến ngồi ở một cửa hàng cafe, ngồi đến gần giờ tan làm cô mới gửi tin nhắn cho Hàn Mai Linh.
Lúc Hàn Mai Linh vội vã chạy đến, Thẩm Cửu đã ngồi đó rất lâu rồi, cà phê trước mặt một ly lại tiếp một ly.
"Cửu Cửu." Hàn Mai Linh chạy vào, còn thở hào hển, nhưng sau khi đến gần Thẩm Cửu bước chân trở nên chậm một chút, chờ đi tới trước mặt cô ngồi xuống, hô hấp của cô đã bình phục không ít.
"Ngồi đi." Thẩm Cửu thần sắc nhàn nhạt mở miệng nói.
Hàn Mai Linh tâm tình thấp thỏm bất an ngồi xuống, người phục vụ tới, cô gọi một ly cà phê, sau đó mới nhìn Thẩm Cửu.
"Cửu Cửu, sắc mặt cậu... Nhìn không tốt lắm, cậu có phải còn đang giận tớ hay không?"
"Tức giận?" Thẩm Cửu ngước mắt nhìn đối phương một cái, Hàn Mai Linh ăn mặc rất đẹp, chẳng qua đã không phải là trang phục lúc trưa nữa rồi, vào lúc này cô mặc chính là một cái váy màu hồng, thiết kế cổ tròn chỉ có thấy được cổ thon dài.
Thẩm Cửu tỉnh bơ quan sát xong, sau đó rủ xuống mi mắt.
"Tớ có gì phải tức giận?"
"Cửu Cửu, video Tiểu Nhan gửi cho cậu, cậu có phải đã tin rồi không?"
Hàn Mai Linh cắn môi dưới, "Cậu không nên tin cô ta, lúc ngày đầu cô ta gặp tớ không vừa mắt tớ rồi, cái ánh mắt kia cũng rất kỳ quái, cô ta còn nói tớ muốn câu dẫn cậu Dạ, nhưng tớ là chị em tốt của cậu, làm sao có thể làm loại chuyện này chứ?"
Cô nói thật nhiều, Thẩm Cửu vẫn không nói chuyện.
"Cửu Cửu, cậu nói chuyện đi, cậu có phải đã tin tưởng lời cô ta nói không? Chúng ta là chị em tốt của nhau, nếu như cậu không tin lời của tớ, tớ có thể thề."
Thề...
Ánh mắt Thẩm Cửu lóe lên một cái, nhìn về phía Hàn Mai Linh.
Hàn Mai Linh dừng một chút mới ngẩng đầu lên, "Tớ thề với trời, tớ thật sự không có muốn câu dẫn..."
"Cậu tìm Dạ Âu Thần nói chuyện gì?" Thẩm Cửu đột nhiên lên tiếng cắt đứt lời cô, Hàn Mai Linh nhấp mím môi, thanh âm nhỏ dần: "Cũng... Cũng không nói chuyện gì."
"Không phải nói bàn công việc sao? Sao lại không nói chuyện gì?" Thẩm Cửu biết mình bây giờ có giọng điệu chất vấn, có thể cái vấn đề này đích xác chính là tiếng lòng của cô, cô chính là muốn hỏi một chút chị em tốt của mình rốt cuộc muốn làm gì.
"Cửu Cửu, cậu nói như vậy... Đã nói lên cậu thật sự tin tưởng lời của Tiểu Nhan, cậu đang hoài nghi tớ, có đúng không?"
Thẩm Cửu hít sâu một hơi, "Tại sao cậu lại nghĩ như vậy? Tớ hỏi các cậu nói chuyện gì, điều này chẳng lẽ có vấn đề sao? Chúng ta trước kia không phải là chị em tốt không có gì giấu nhau sao? Chẳng lẽ nội dung các cậu nói chuyện ngay cả tớ cũng không thể nói sao?"
"Cửu Cửu, tớ..."
Thẩm Cửu nhìn chằm chằm cô, hốc mắt Hàn Mai Linh lập tức đỏ lên, ngay trước mặt cô rơi nước mắt, Thẩm Cửu hơi sửng sốt.
"Tớ cho là cậu sẽ vô điều kiện tín nhiệm tớ, Cửu Cửu, ban đầu thời điểm tớ gặp khó khăn, là cậu kéo tớ từ trong bùn lầy ra, đời này tớ coi như đối với tất cả mọi người không tốt, tớ cũng sẽ không đối xử không tốt với cậu. Có thể thái độ của tớ đối với Tiểu Nhan không tốt lắm, có thể tớ đối với người khác cao ngạo, nhưng trước mặt cậu, Cửu Cửu! Tớ vẫn sẽ luôn thay cậu lo nghĩ! Coi như tớ đến gần Dạ Âu Thần, vậy tớ cũng không phải là vì muốn câu dẫn anh ta!"
"Cho nên... Cậu thừa nhận cậu đến gần Dạ Âu Thần rồi?"
"Ừ." Hàn Mai Linh đỏ mắt nói: "Tớ thừa nhận là tớ cố ý đến gần Dạ Âu Thần, nhưng vậy thì thế nào? Anh ta đối xử tồi tệ với cậu như vậy, tớ nhìn anh ta không thuận mắt, tớ muốn chỉnh anh một chút, thay cậu trả thù, huống chi... Cậu và anh ta vốn chẳng qua là vợ chồng trên danh nghĩa, đứa bé trong bụng cậu..."
"Đừng nói nữa!" Sắc mặt Thẩm Cửu đại biến cắt đứt lời cô, "Sau này không cho phép cậu nhắc lại chuyện này!"
Cô hơi kích động, Hàn Mai Linh vừa khóc cười ra tiếng: "Tại sao không để cho tớ nói? Tớ nói đều là chân tướng, tớ khổ cực nhờ anh cả giúp cậu tìm được người này, chính là hy vọng cậu có thể tìm được nơi quay về không phải sao? Nhưng cậu đang làm gì? Anh ấy đứng ở trước mặt cậu nhưng ngay cả dũng khí xác nhận anh ấy cậu cũng không có!?"