“Có chuyện gì vậy? Sao mợ hai lại vào bếp rửa bát?”
“Hình như là ông cụ bảo”
“Không phải chứ? Bạn mợ hai còn đang ở trong mà. Tôi thấy ông cụ đối xử với bạn mợ hai rất
tốt, cứ cười suốt thôi, trước kia không thấy ông ấy đối xử với ai tốt như vậy bao giờ”
“A2? Mọi người nói xem liệu có phải ông cụ không thích mợ hai bây giờ của chúng ta nên muốn
†ìm một người khác thay cậu hai không? Cho nên…”
Những lời bàn tán này lọt vào tai Thẩm Cửu không sót một lời, động tác trên tay cô dừng lại,
một chiếc đĩa trượt khỏi tay cô rồi rơi xuống đất, phát ra tiếng động lớn.
Mấy người giúp việc nhìn nhau, sau đó nhỏ giọng nói.
“Mau im lặng, có lẽ lát nữa mợ hai sẽ nổi giận đấy, các cô quên lần trước rồi à?”
“Mau đi thôi”
Đám người nhanh chóng ra khỏi phòng bếp.
Vì vậy trong bếp chỉ còn lại một mình Thẩm Cửu, cô ngây ngốc đứng trước bồn rửa bát, nhìn
chồng bát đĩa như núi, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất khó chịu.
Ông cụ Dạ… chẳng lẽ không phải muốn làm mai cho Hàn Mai Linh và Dạ Y Viễn? Sao lại nghĩ
đến Dạ Âu Thần?
Hơn nữa cho dù là Dạ Âu Thần hay Dạ Y Viễn cũng phải xem Hàn Mai Linh có đồng ý hay
không.
Cô đang nghĩ gì vậy?
Thẩm Cửu đột nhiên phản ứng lại, sau đó cúi người nhặt mảnh vỡ trên đất.
Một bóng người cao lớn bước tới, trước khi cô chạm vào những mảnh vỡ đó đã giữ tay cô lại,
giọng nói trầm ổn.
“Đừng động vào”
Giọng nói quen thuộc khiến Thẩm Cửu ngạc nhiên ngẩng đầu lên, sau đó đập vào mắt cô là đôi
mắt dịu dàng, bất đắc dĩ.
“Anh cả?”
Sao Dạ Y Viễn lại ở đây?
“Đừng chạm tay vào, mảnh vỡ sắc lắm, sẽ bị thương”
Dạ Y Viễn vừa nói vừa đỡ cô dậy.
Thẩm Cửu sững sờ vài giây, sau đó rụt tay lại, Dạ Y Viễn xoay người lấy chổi quét tất cả mảnh
vụn trên đất rồi đổ vào thùng rác.
Dù thế nào những hành động này của anh ta đều là thiện ý, Thẩm Cửu không thể nổi nóng với
anh ta, chỉ có thể gật đầu: “Cảm ơn anh cả”
Nói xong cô xoay người vặn vòi rửa sạch cặn bám trên bát đĩa.
“Đừng làm nữa” Dạ Y Viễn bước tới tắt vòi nước, nhíu mày nói: “Những chuyện này cứ giao cho
người làm là được rồi, em lên lầu đi”
“Nhưng…” ông nội bảo cô làm, nếu cô không làm liệu có bị…
“Ông nội chỉ thuận miệng nói thế thôi, ông cũng không thật sự tới quan sát xem em có rửa hay
không, em không cần ở lại đây nữa, lên lầu đi”
Suy nghĩ một lát rồi Thẩm Cửu vẫn lắc đầu: “Thôi không sao, những chuyện này với tôi mà nói
cũng không có gì to tát.”
Thẩm Cửu lại vặn vòi nước, động tác của cô rất thuần thục, trước kia cô đã làm rất nhiều
những việc như này, chỉ là từ khi gả tới nhà họ Dạ, cô rất ít khi làm, hôm nay phải làm cũng không
cảm thấy lạ lãm.
Nhìn động tác thuần thục của cô, Dạ Y Viễn cảm thấy đau lòng.
“Em không cảm thấy tủi thân sao?”
Thẩm Cửu sửng sốt, một lát sau mới cười nhẹ: “Có gì đâu chứ, những chuyện này trước kia tôi
làm quen rồi, anh cả, việc ở đây cứ giao cho tôi đi, anh ra ngoài trước đi”
Nhưng cô nói mãi mà người phía sau vẫn không nhúc nhích, không có ý định rời đi.
Lát sau Dạ Y Viễn bước tới cạnh cô: “Được, nếu em muốn làm thì tôi giúp em”
Dạ Y Viễn vươn tay giúp, Thẩm Cửu giật mình, ngây người nhìn anh ta: “Anh cả..”
“Đừng gọi tôi là anh cả” Dạ Y Viễn không vui mím môi: “Thà rằng em cứ gọi cả họ cả tên tôi
đi”
Thẩm Cửu: “..”
Cô không nói gì, bướng bỉnh nhìn bồn rửa bát.
“Cửu, tôi biết em sẽ không thể chấp nhận tôi trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng tôi sẵn
sàng chờ đợi, cho dù bây giờ em nghĩ gì tôi cũng chỉ mong em nhớ, dù thế nào tôi cũng không có suy
nghĩ khác với em, tôi thật lòng thích em. Chỉ cần em đồng ý, cả đời này tôi có thể che mưa che nắng
cho em, dù cả thế giới có măng chửi tôi thì em cũng có thể núp sau lưng tôi”
“Anh cả!” Thẩm Cửu ngắt lời anh ta, nghiêm túc nói: “Sau này anh đừng nói những lời này nữa,
tôi cũng không muốn nghe”
“Cửu..” Vẻ mặt Dạ Y Viễn đau khổ nhìn cô: “Lẽ nào bây giờ em đã bắt đầu ghét tôi rồi ư?”
“Không… tôi không ghét anh cả, nhưng… một ngày là anh cả thì mãi mãi sẽ là anh cả, cho dù…
sau này tôi không ở bên Dạ Âu Thần nữa thì anh cũng không có khả năng”
Nói đến đây, Thẩm Cửu nghĩ dù anh ta có thâm tình đến đâu cũng nên hiểu ý cô phải không?
Cô muốn ở lại đây tiếp tục rửa bát nhưng Dạ Y Viễn cứ đứng đây suốt, Thẩm Cửu không ở lại
tiếp được nữa, chỉ đành nói: “Nếu anh cả muốn rửa thì tôi ra ngoài trước”
Nói xong Thẩm Cửu xoay người bước ra ngoài, lòng Dạ Y Viễn chợt căng thẳng, bước lên cản
đường cô.
“Cửu, không thể cho tôi thêm một cơ hội sao?”
“Anh cả, thật sự không thể” Thẩm Cửu lắc đầu với anh ta, bước qua anh ta đi ra ngoài, Dạ Y
Viễn vội cầm lấy tay cô: “Cho dù Âu Thần không thích em, em cũng muốn hạ thấp bản thân vậy sao?”
Động tác của Thẩm Cửu dừng lại, một lúc sau cô nhẹ nhàng đẩy bàn tay đang giữ mình ra,
giọng nói như gió bay: “Vậy anh cả thì sao? Chuyện anh làm bây giờ có khác gì tôi? Anh còn nghiêm
trọng hơn tôi”
Nghe thế, trong đôi mắt ấm áp của Dạ Y Viễn hiện tên vẻ tự giễu, anh ta cười đắng chát: “Như
vậy không phải càng tốt ư? Nói lên rằng chúng ta cùng là một loại người, chỉ cần em ở bên tôi thì
không cần cả ba cùng đau khổ nữa”
“Tôi ra ngoài trước!” Thẩm Cửu không muốn nói thêm với anh ta nữa, trực tiếp ra khỏi phòng
bếp.
Cô đi vào nhà vệ sinh bên cạnh rửa tay sau đó mới xoay người lên lầu, Thẩm Cửu đi thẳng về
phòng, khi đi tới cửa cô vừa định mở ra thì thấy cửa chỉ khép hờ.
Khi cô còn đang thấy lạ thì nghe thấy giọng nữ nhõng nhẽo vọng lại.
“Cậu Dạ, anh buông tôi ra”
Đây là..
Giọng của Hàn Mai Linh?
Sắc mặt Thẩm Cửu thay đổi, qua khe cửa, cô nhìn thấy Dạ Âu Thần đang giữ chặt cổ tay Hàn
Mai Linh và nghiêm túc nhìn cô ta.
Mà rõ ràng Hàn Mai Linh muốn rút tay về, nhưng lực không đủ lớn.
Suýt nữa Thẩm Cửu đã xông vào, nhưng… lúc này cả hai chân lại như bị rót chì, không thể di
chuyển.
Cô làm sao vậy? Chính cô cũng không biết nữa, Thẩm Cửu không đợi nghe rõ họ đang nói gì
thì đã quay đầu rời đi, cô vừa lên lầu đã đột nhiên chạy vọt xuống, sau đó tới một góc trong vườn, lúc
này cô mới dần tỉnh táo lại.
Vừa nãy cô làm sao vậy? Nhìn thấy cảnh tượng như vậy không ngờ cô lại không tiến lên ngăn
cản là lại quay đầu bỏ chạy?
Rốt cuộc cô làm sao thế?
Thẩm Cửu cảm thấy não mình đang ở trạng thái chết máy.
Mà ở bên kia, hai mắt Hàn Mai Linh đỏ hoe: “Cậu Dạ, tôi thật sự không thể nói, cầu xin anh
buông tôi ra.”
Ánh mắt Dạ Âu Thần như có độc: “Tốt nhất cô nên nói rõ cho tôi, nếu không..”