Cứu được Thẩm Cửu xong Dạ Y Viễn mới phát hiện trên người cô có rất nhiều vết xanh tím, hơn nữa còn có rất nhiều vết bị cào cấu, nhìn mà giật mình.
“Sao lại thế này?” Dạ Y Viễn cầm bàn tay trắng nõn của cô, lo lắng hỏi.
Bây giờ Thẩm Cửu cũng chẳng có thời gian quan tâm tới quan hệ của mình với anh ta, cô lật ngược tay anh ta lại rồi sốt ruột nói: “Bên kia xảy ra chuyện rồi, anh mau gọi bảo vệ di chuyển khung sắt đi.”
Nghe vậy Dạ Y Viễn mới nhìn về hướng cô đang nhìn, không nhìn thì không sao, vừa nhìn thấy mắt Dạ Y Viễn đã lập tức bị máu tươi nhuộm đỏ, anh ta cau mày: “Mau di chuyển khung sắt ra.”
“Cửu, đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại có chuyện không đâu này? Sao em lại bị thương?”
Thẩm Cửu lắc đầu: “Bây giờ tôi không có thời gian giải thích với anh, anh có thể đưa cô ấy tới bệnh viện không?”
Mặc dù cô rất ghét Tô Mạn Điệp nhưng không thể phủ nhận nếu cô ta xảy ra chuyện ở đây thì cả Dạ thị đều sẽ bị liên lụy, quan trọng nhất là Tiểu Nhan cũng có liên quan. Một mình cô thì không sao, nhưng cô không muốn liên lụy người khác!
“Được, tôi đi lái xe, em chờ tôi.”
Nói xong Dạ Y Viễn nhanh chóng buông cô ra để đi lấy xe, nhưng bệnh viện cách Dạ thị rất gan, Dạ Y Viễn còn chưa lái xe tới thì xe cứu hộ đã tới trước. Bác sĩ và y tá đến nơi nhìn thấy tình hình thì nhanh chóng sơ cứu cho Tô Mạn Điệp, sau khi sơ cứu cơ bản thì đưa cô ta lên cáng rồi khiêng lên xe cứu hộ.
Thẩm Cửu vội vàng đuổi theo, lúc ra ngoài vừa vặn đụng phải Dạ Y Viễn đang lái xe ra khỏi bãi đậu xe, anh ta hạ cửa số xe xuống: “Cửu, mau lên xe, tôi đưa em tới bệnh viện.”
“Được!” Thẩm Cửu gật đầu, hấp tấp mở cửa lên xe.
“Tớ cũng đi!” Sau khi Thẩm Cửu chạy ra ngoài thì Tiểu Nhan cũng nhanh chóng chạy ra theo cô, thấy cô ngồi lên xe thì cũng nhanh chân ngồi vào theo.
Rầm!
Đóng cửa xe lại, Thẩm Cửu ngạc nhiên nhìn cô ấy.
“Sao cậu cũng ở đây? Không phải tớ đã bảo cậu về bộ phận đi à?”
Nghe thế, Tiểu Nhan hung hăng trừng mắt nhìn cô: “Cậu muốn một mình gánh vác mọi chuyện, tớ không để cậu được như ý đâu. Nếu cô ta muốn tính sổ mọi chuyện với cậu thì tính cả của tớ nữa.”
Nói đến đây, Tiểu Nhan nghiến răng ken két: “Dù sao Tiểu Nhan tớ dám làm dám chịu, không có gì phải sợ, cùng lắm thì... tớ đền mạng này cho cô tai”
“Nói linh tinh!” Thẩm Cửu giữ tay cô ấy lại, bình tĩnh nói: “Khi ấy đám đông hỗn loạn, cô ta có bị chúng ta đẩy hay không vẫn phải chờ xác minh. Bây giờ cậu muốn lên xe, tớ không thể quản được cậu, nhưng nếu xảy ra chuyện gì, cậu không được là người đầu tiên xông lên, cũng không được nhận bừa nghe chưa.”
Ban đầu Tiểu Nhan không hiểu nhưng sau đó mới từ từ hiểu ra: “Ý cậu là, có khả năng cô ta không phải do chúng ta đấy?”
“Cũng không rõ là ai đã đẩy, nhưng khả năng rất lớn không phải do chúng ta.” Thẩm Cửu nghĩ kỹ lại tình cảnh lúc đó: “Khi ấy hai chúng ta bị người khác không chế, bị thương rất nhiều, bản thân chúng ta còn không tự lo nổi cho mình, xác suất có thể đấy cô ta ra xa như vậy là rất nhỏ.”
“Đúng thế.” Dạ Y Viễn lái xe phía trước mặc dù không biết toàn bộ câu chuyện nhưng từ cuộc trò chuyện giữa hai người cũng đã hiểu sơ sơ, anh ta gật đầu đồng ý: “Mọi việc đều phải xác minh đã nên đừng vội thừa nhận, bây giờ chúng ta đến bệnh viện xem tình hình trước, lát nữa tôi sẽ liên lạc với chuyên gia, hai người đừng lo lắng.”
Nghe vậy Tiểu Nhan lập tức cảm động nhìn Dạ Y Viễn, sau đó ôm cánh tay Thẩm Cửu nhỏ giọng nói: “Anh cả Dạ đáng tin hơn cậu Dạ chồng của cậu nhiều, hơn nữa lại còn dịu dàng.”
Mặc dù cô ấy đã hạ giọng rất thấp nhưng dù sao không gian trong xe có hạn, Dạ Y Viễn vẫn có thể nghe thấy.
Quả nhiên qua kính chiếu hậu, Thẩm Cửu thấy Dạ Y Viễn đang liếc mắt nhìn mình, cô nhỏ giọng nói: “Đừng nói linh tinh.”
Tiểu Nhan bĩu môi không nói gì nữa.
Mọi người đi theo xe cứu thương đến bệnh viện, khi xuống xe Thẩm Cửu suýt nữa đã ngã, may mà Dạ Y Viễn nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô: “Không sao chứ?”
Tiểu Nhan cũng đã xuống: “Cửu bị thương quá nặng, hay là đi xử lý vết thương trước đi.”
“Tớ không sao.” Thẩm Cửu gắng gượng đứng lên, lúc nãy là cô quá sốt ruột, bây giờ mới phát hiện đầu gối rất đau, có lẽ đã bị trầy da nên mới đau như vậy: “Vừa nãy tớ không cẩn thận thôi, chúng ta lên xem tình hình đã rôi nói.”
Dạ Y Viễn cau mày, ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, lúc này mới gật đầu: “Được, vậy chúng ta đi xem tình hình trước, nếu không có vấn đề gì thì em với Tiểu Nhan đi tìm bác sĩ xử lý vết thương ngay nhé.”
“Tôi biết rồi.”
Thẩm Cửu kín đáo đẩy anh ta ra, sau đó bước nhanh về phía trước.
Thấy Tô Mạn Điệp bị đẩy vào phòng phẫu thuật, Thẩm Cửu chợt nghĩ tới một người, Tô Mạn Điệp thành ra thế này có nên gọi cho Lâm Tuân không?
“Cửu, cậu đang nghĩ gì vậy?” Tiểu Nhan đột nhiên hỏi.
Nghe vậy Thẩm Cửu hoàn hồi, mấp máy môi: “Tớ đang nghĩ... có nên gọi cho chồng cô ta không?”
“Hả? Cậu quen chồng cô ta? Nhưng không phải cô ta nói...” cậu là người thứ ba sao?
Suýt nữa Tiểu Nhan buột miệng nói ra câu này, mà lại đã dừng lại kịp, sau đó cô ấy nhìn Thẩm Cửu: “Gọi điện cho chồng cô ta, có hợp lý không? Dù sao... cô ta đã thành thế này rồi.”
Thẩm Cửu nghĩ một lát rồi vẫn lấy điện thoại ra: “Tớ gửi tin nhắn vậy.”
Dạ Y Viễn đứng bên cạnh quan sát, ánh mắt vô cùng cưng chiêu.
“Muốn làm gì thì làm, không cần phải lo lắng, dù sao chuyện này cũng không phải lỗi của em”
Nghe vậy Thấm Cửu không khỏi nhìn về phía Dạ Y Viễn.
“Không phải sao? Là cô ta dẫn theo đám phụ nữ đó tới Dạ thị làm loạn trước nên mới thành ra thế này, cũng là do cô ta tự làm tự chịu.”
“Đúng đó Cửu, tớ thấy cậu nên gọi cho Cậu Dạ báo bình an mới đúng, dù sao anh ấy cũng là chồng cậu mà.”
Lời nói vô ý của Tiểu Nhan khiến Dạ Y Viễn ở bên cạnh thay đổi sắc mặt, cô ấy thoáng dừng lại rồi cười hì hì nói: “Hay là thôi không gọi nữa.”
Thẩm Cửu: “.."
Cô liếc nhìn Tiểu Nhan, dường như muốn hỏi cô ấy có thể có chí khí hơn được không?
Nhưng lời Tiểu Nhan nói đã nhắc nhở cô, xảy ra chuyện lớn như vậy, hơn nữa còn xảy ra ở Tập đoàn Dạ thị, dù là cấp dưới cô cũng nên thông báo với Dạ Âu Thân một tiếng.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Thẩm Cửu chuyển động, vừa định vào giao diện cuộc gọi để gọi cho Dạ Âu Thần thì lại có chút do dự, không ngờ Dạ Y Viễn lại đột nhiên cầm điện thoại cô, nói với giọng ôn hoà.
“Vẫn nên gọi thông báo cho Âu Thần một tiếng thì hơn”
Nói xong anh ta tự nhấn số, Thấm Cửu dừng lại sau đó nói: “Để tôi đi.”
Lời vừa dứt, Dạ Âu Thần ở đầu dây bên kia nhanh chóng trả lời, vì khoảng cách gân nên Thẩm Cửu vẫn nghe thấy giọng nói trầm thấp của Dạ Âu Thần.
“Có chuyện gì?”
Thẩm Cửu vừa định lên tiếng thì Dạ Y Viễn đã nói: “Là tôi.”
Đâu dây bên kia im lặng, một lúc sau mới cười mỉa một tiếng: “Sao điện thoại cô ấy là trong tay anh?”
“Chúng tôi đang ở bệnh viện.”