TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

Lần đầu tiên.

Lần đầu tiên Thẩm Cửu nhẹ nhàng nói lời cảm ơn với anh như vậy, Dạ Âu Thần cảm thấy toàn bộ lồng ngực đều ấm áp, thì ra... Thích một người là như vậy.

Trước kia Dạ Âu Thần chưa từng nếm trải loại cảm giác ấm áp như vậy, nên bây giờ... Anh đặc biệt tham luyến.

Anh ngây người trong bóng đêm quá lâu, cộng thêm thân phận của Thẩm Cửu khiến anh phải cố gắng chống cự.

Nhưng ngày ngày ở chung, không ngờ anh lại không thể khống chế được mình, trên người cô... Giống như có một loại ma lực khiến anh chỉ muốn tới che chở cho cô.

Dạ Âu Thần nhắm mắt lại, bàn tay đặt ở phía sau lưng cô siết chặt lại, hai người dính chặt vào nhau.

Giờ phút này, Thẩm Cửu biết, mặc dù thân thể bọn họ không hề giao lưu với nhau nhưng trái tim của bọn họ lại vô cùng gần nhau.

Trong những năm tháng sau này, cho dù cô có lẻ loi một mình thì cô vẫn luôn hồi tưởng lại giờ phút này.

Có thể nói là Thẩm Cửu và Dạ Âu Thần đã thổ lộ tâm tình với nhau, mặc dù Dạ Âu Thần vẫn không chịu nói ra giữa anh và Hàn Mai Linh đã xảy ra chuyện gì, nhưng làm vợ của anh, Thẩm Cửu cảm thấy... Mình nên tin tưởng anh một lần, cho anh một cơ hội.

Cho nên cô không hỏi tới chuyện của Hàn Mai Linh nữa, chỉ yên lặng chờ đợi anh cho mình một câu trả lời.

Chỉ có điều... Trong khoảng thời gian này Dạ Âu Thần vẫn không cho phép cô chạy loạn ra ngoài, chỉ cho cô ở trong biệt thự, mỗi ngày đều có người đặc biệt chăm sóc chế độ ăn uống và sinh hoạt của cô, mỗi ngày Dạ Âu Thần đều đi ra ngoài làm việc, buổi tối sẽ trở về, sau đó sẽ ăn cơm cùng cô, tháng ngày như vậy trôi qua cũng rất vui vẻ hòa thuận.

Đám người giúp việc thấy trong biệt thự có thêm một nữ chủ nhân, công việc mỗi ngày cũng trở nên bận rộn hơn, mỗi ngày đều nghĩ cách lấy lòng Thẩm Cửu.

Biệt thự vốn lạnh lẽo đã trở nên sinh động hơn rất nhiều, Lang An nhìn thấy hai người ở chung hòa thuận trong lòng cũng rất cao hứng, cảm thấy nếu có thể kéo dài mãi như vậy thì tốt.

Chỉ có điều Dạ Âu Thần không để Thẩm Cửu liên lạc với bên ngoài, tất cả tin tức mà cô biết đều là từ Dạ Âu Thần.

Cho nên hôm nay, Thẩm Cửu liền tìm Dạ Âu Thần muốn lấy lại điện thoại của mình.

"Điện thoại di động của tôi bị anh tịch thu đúng không? Trả lại cho tôi."

Nghe vậy, Dạ Âu Thần nhíu lông mày lại: "Em muốn điện thoại để làm gì?"

"Chắc chắn là có người sẽ gọi điện cho tôi, tất cả mọi người đều rất lo lắng cho tôi, tôi phải nói với mọi người một tiếng."

Thẩm Cửu nhớ tới Tiểu Nhan, mình không xuất hiện nhiều ngày như vậy chắc chắn người lo lắng cho mình nhất sẽ là cô ấy, vì vậy cô phải báo với cô ấy một tiếng là mình bình an, hơn nữa cô cũng có rất nhiều lời thì thầm muốn nói với Tiểu Nhan.

"Không được." Dạ Âu Thần trực tiếp từ chối cô.

"Vì sao?" Thẩm Cửu không hiểu: "Chẳng lẽ cả đời này tôi đều phải ở đây, vĩnh viễn không thể dùng điện thoại di động sao?"

Dạ Âu Thần nắm chặt cổ tay của cô: "Ở cùng với tôi không tốt sao? Em muốn lấy lại điện thoại là muốn liên lạc với ai? Dạ Y Viễn? Hoàn toàn chính xác, mấy ngày nay anh ta vẫn đang đi tìm em, nhưng tôi sẽ không cho phép hai người gặp mặt nhau đâu."

Dạ Y Viễn...

Anh ta thực sự đang tìm mình sao? Ánh mắt Thẩm Cửu lóe lên một cái, sau đó lạnh lùng nhìn Dạ Âu Thần, không nhịn được cong môi lên: "Cho nên nguyên nhân anh tịch thu điện thoại di động của tôi là vì sợ tôi liên hệ với anh ta à?"

Con ngươi của Dạ Âu Thần co rụt lại, không hề nói tiếp.

"Anh đang ghen đúng không?" Thẩm Cửu lại nhắc lại một vấn đề đã từng nói qua.

Bên cạnh người giúp việc vẫn còn đang đứng đó, nghe thấy hai người trêu chọc nhau như thế không nhịn được đưa tay che miệng cười trộm, tiếng cười tinh tế nho nhỏ truyền đến, sắc mặt Dạ Âu Thần lập tức trở nên nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, lỗ tai lại đỏ lên khả nghi.

"Cười cái gì?" Anh lạnh giọng trách mắng: "Cút ra ngoài."

Đám người giúp việc biến sắc mặt, nhưng thấy lỗ tai Dạ Âu Thần đỏ lên cũng không sợ, đều cười hì hì cùng nhau đi ra.

Trong phòng chỉ còn lại hai người Thẩm Cửu và Dạ Âu Thần.

Thẩm Cửu nghiêng đầu nhìn chằm chằm lỗ tai đã đỏ lên của anh, ra vẻ vô tội hỏi: "Sao lỗ tai của anh lại đỏ lên như vậy?"

Dạ Âu Thần cắn răng nghiến lợi trừng mắt nhìn cô: "Cô gái ngốc, là em cố ý?"

"Cố ý cái gì?"

Dạ Âu Thần cười lạnh một tiếng, đột nhiên đưa tay nắm lấy cằm của cô: "Còn muốn giả vờ với tôi à? Xem ra... Hôm nay em ngứa da rồi đúng không?"

Ở chung cùng anh mấy ngày nay, lá gan của Thẩm Cửu cũng trở nên lớn hơn, bởi vì anh đối với cô đúng là cực tốt, cô cong môi lên nói: "Tôi chỉ hỏi một chút thôi mà…"

"Thật sao?" Dạ Âu Thần xích lại gần: "Thật sự chỉ hỏi một chút thôi à? Không có ý gì khác?"

Đột nhiên Thẩm Cửu ôm lấy cánh tay của anh: "Trả điện thoại di động lại cho tôi đi, tôi muốn gọi điện thoại cho Tiểu Nhan một chút, chắc là cô ấy đang rất lo lắng cho tôi."

"Chỉ gọi điện thoại cho Tiểu Nhan thôi?" Dạ Âu Thần nheo mắt lại: "Không còn người nào khác?"

"Nếu anh muốn nói tới anh cả của anh, vậy tôi chắc chắn sẽ không liên hệ với anh ta." Thẩm Cửu nói thẳng rõ ràng, miễn cho Dạ Âu Thần một mực nghi kỵ: "Sao anh lại như vậy chứ? Rõ ràng là chính anh ghen không muốn đưa điện thoại di động cho tôi nhưng vẫn không chịu thừa nhận. Không thừa nhận thì thôi, trả điện thoại cho tôi đi."

Nói xong, Thẩm Cửu đưa tay ra tìm trong túi áo âu phục của Dạ Âu Thần, Dạ Âu Thần nhíu mày nắm chặt cổ tay của cô, giọng nói khàn khàn: "Đừng sờ loạn."

"Vậy thì anh trả điện thoại di động lại cho tôi đi."

"Không trả." Dạ Âu Thần lại từ chối cô một lần nữa, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì: "Nếu như em muốn gặp Tiểu Nhan, tôi có thể bảo Lang An đưa cô ấy tới gặp em."

Đưa Tiểu Nhan tới gặp cô? Nghe có vẻ như không có cái gì là không thể, chỉ có điều...

"Tiểu Nhan có thể tới chứ? Nơi này..."

"Cô ấy là bạn của em, đương nhiên là có thể."

"Điện thoại kia..."

"Quyết định như vậy đi."

Thẩm Cửu: "..."

Ngày hôm sau, Lang An đưa Tiểu Nhan tới.

Lúc Tiểu Nhan đứng ở trước mặt cô, ngay cả Tiểu Nhan cũng cảm thấy không chân thực, cô ấy đứng ở đó ngơ ngác nhìn Thẩm Cửu: "Trời ạ, không phải tôi đang nằm mơ chứ?"

"Sao vậy?"

Tiểu Nhan há to mồm: "Vừa rồi tôi đi tới đây, nơi này... Là biệt thự Hải Giang??"

"Có vấn đề gì à?" Thẩm Cửu nghi ngờ nhìn cô ấy.

Tiểu Nhan ngây người mất mấy giây, sau đó đột nhiên dùng sức nhào lên: "Cậu không sao thì tốt rồi! Không sao rồi! Mau nói cho tớ biết vì sao cậu lại ở chỗ này?"

Thẩm Cửu: "... Trước thả cậu thả tớ ra trước đã, tớ sắp bị cậu ghìm chết rồi."

Lúc này Tiểu Nhan mới buông cô ra: "Cậu đừng nói với tớ là mấy ngày nay cậu biến mất không thấy đâu chính là đang ở đây hưởng thụ đấy nhé? Trời ạ, Cửu Cửu cậu cũng quá không biết suy nghĩ rồi, thế mà bây giờ mới gọi tớ tới đây, mấy ngày nay tớ còn đang lo lắng hãi hùng, chỉ sợ cậu xảy ra chuyện gì, kết quả cậu thì tốt rồi, vẫn luôn ở đây hưởng thụ."

Thẩm Cửu nhìn Lang An ở sau lưng Tiểu Nhan cách đó không xa một chút, anh ta liền hiểu rõ gật đầu, sau đó lui ra.

Trong phòng chỉ còn lại hai người các cô, Thẩm Cửu lôi kéo cô ấy ngồi xuống bên cạnh mình.

"Không phải tớ không tìm cậu mà là điện thoại di động của tớ bị Dạ Âu Thần tịch thu rồi, tớ không liên lạc được với cậu."

Tiểu Nhan: "... Anh ta tịch thu điện thoại di động của cậu làm cái gì?"

Thẩm Cửu dừng một chút, không nói gì.

Tiểu Nhan nghĩ nghĩ: "Chẳng lẽ... Là sợ cậu liên hệ với người khác? Hay là nói, cậu bị nhốt lại rồi?"

Nhốt lại ư?

Chính xác là như vậy, nhưng quả thực cũng là Thẩm Cửu tự nguyện ở lại đây, bởi vì sau này tâm tình của cô đã không còn giống như trước nữa.

Nghĩ tới đây, Thẩm Cửu khẽ cười, đem những chuyện xảy ra mấy ngày hôm nay nói lại với Tiểu Nhan.

"Chính là như vậy."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi