“Sau khi rời khỏi đây, về sau em không còn họ Thẩm, cũng không tên là Thẩm Cửu nữa, nếu…Nếu em đồng ý thì đi đi.” Hàn Đông cười với cô, còn nói: “Tất nhiên, anh tôn trọng quyết định của em, dù em chọn cái nào.”
Thẩm Cửu cầm giấy thông hành kia, một lát sau cô cất nó đi.
“Em vốn sẽ rời khỏi nơi này, có thân phận mới thì càng tốt. Giấy thông hành này còn có vé máy bay, em nhận. Cám ơn thư kí Tô, cám ơn …anh.”
“Thư kí Tô sẽ đi với em, cô ấy sẽ thay em sắp xếp mọi thứ, tới nơi rồi cứ yên tâm mà ở lại, anh xử lí hết chuyện ở đây rồi sẽ đến đó gặp hai người.”
Nghe vậy, Thẩm Cửu nhìn Hàn Đông: “Anh cũng muốn qua đó sao?”
“Được rồi, sắp trễ rồi, em và thư kí Tô đi xếp hàng qua cổng an ninh đi.”
Tô Cửu gật đầu, cầm lấy hành lí trong tay Thẩm Cửu: “Đi thôi cô Hàn.”
Tiếng gọi “Cô Hàn” kéo tâm trí Thẩm Cửu quay lại.
Đúng vậy, từ hôm nay trở đi cô không còn là Thẩm Cửu, cô họ Hàn, tên là Hàn Minh Thư.
Qua cửa an ninh xong, Thẩm Cửu không nhịn được quay đầu lại nhìn chỗ Hàn Đông đứng, anh ta đứng đó ngược hướng nắng, trên môi nở nụ cười dịu dàng.
Được rồi, tạm biệt, Mạc thành.
Còn có Hàn Đông… Người anh trai vừa mới nhận lại.
Cùng với, tất cả mọi người.
Loading...
Cuối cùng, tạm biệt Dạ Âu Thần.
Hy vọng cuộc đời này, mãi mãi không gặp lại.
Từ nay về sau, cô là Hàn Minh Thư, không phải Thẩm Cửu.
Cô muốn sống cuộc sống mới.
Năm năm sau
Bầu trời Tô thành trong xanh, mây trắng lững lờ, bầu không khí trong lành.
“Bé đậu nành, dì đếm tới ba, con lại đây ngay cho dì!”
“Một!”
“Hai!”
“Ba!”
Vừa đếm đến ba, một bé trai đáng yêu lập tức chạy tới, đụng vào người Tiểu Nhan.
Tiểu Nhan không chút do dự nhéo tai cậu bé: “Con giỏi lắm, dì mới đi có chút thì con đã cua bé gái nhà người ta rồi? Còn hôn má người ta? Con không thấy người ta bị con khi dễ khóc luôn rồi hay sao?”
Bé đậu nành bị Tiểu Nhan mắng cũng không cam lòng yếu thế: “Đau, dì Nhan dì mau buông tay ~ nếu không con méc mẹ dì Nhan ăn hiếp con.”
“Đi đi, con đi méc đi, đừng nghĩ dì sợ con, chỉ có con biết méc sao? Chờ lát mẹ con tới đây, dì sẽ nói cho mẹ con, bạn nhỏ Hàn Đức An không biết xấu hổ vậy mà lén hôn bé gái nhà người ta! Xem mẹ con trị con như thế nào!”
“Hứ!” Bé đậu nành tức giận chống nạnh, thở phì phì nói: “Mẹ rất dịu dàng, không đánh con đâu. Hơn nữa mẹ rất thông minh, mới sẽ không mắc mưu dì Nhan!”
Lúc hai người đang nói, một cô gái dáng người nóng bỏng đi giày cao gót bước vào.
Cô mặt bộ đầm vàng vừa vặn, cổ áo sơ mi và cái nơ nói cổ tay khiến cô trông sắc sảo hơn, mái tóc đen tự nhiên cực kỳ thẳng và suôn mượt rũ trên bờ vai, vài sợi tóc mai càng làm đường nét gương mặt cô thêm mềm mại, kính râm che gần hết gương mặt, chỉ để lộ đôi môi đỏ mọng.
“Ây, mẹ con tới rồi! Con liền méc mẹ!”
“Mẹ!” Bé đậu nành vùng khỏi tay Tiểu Nhan chạy nhanh về phía trước, nắm lấy tay áo Hàn Minh Thư: “Mẹ tới rồi, bé đậu nành đợi mẹ lâu lắm rồi.”
Tiểu Nhan cũng bước theo tới: “Đúng vậy đúng vậy, Trong lúc đợi mẹ con tới, còn dư thời gian khi dễ một bé gái khác.”
Nghe thế, môi Hàn Minh Thư nhếch lên, rồi sau đó cô tháo kính râm trên mặt xuống, lộ ra gương mặt xinh đẹp đến mức khiến người khác thẩn thờ, hơi cúi người.
“Bé đậu nành, con lại chọc bạn gái?” Rõ ràng là một giọng nói rất dịu dàng, nhưng lại khiến cho người nghe đổ mồ hôi lạnh.
Bé đậu nành biến sắc, chỉ có thể phụng phịu: “Mẹ, không có đâu…Là dì Nhan nói lung tung.”
Hàn Minh Thư cười nhẹ: “Phải không?”
Bé đậu nành cảm giác sau lưng hơi lạnh, nụ cười trên mặt cũng mất đi, cúi mặt xuống.
“Con không cố ý đâu, là cô bé kia thấy con đáng yêu, vẫn luôn kêu anh à… Còn nói phải gả cho con.”
“Cho nên con liền hôn người ta?” Tiểu Nhan ở bên cạnh thêm mắm thêm muối, dáng vẻ giống như chỉ sợ chuyện không lớn hơn vậy.
Bé đậu nành nghe vậy thì càng luống cuống, vội giải thích với Hàn Minh Thư.
“Mẹ không phải con cố ý hôn đâu, mà là......”.
||||| Truyện đề cử: Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng |||||
“Mà là đối phương rất đáng yêu, con không nhịn được, đúng không?” Hàn Minh Thư nói câu tiếp theo thay bé, bé đậu nành nghe thì hai mắt sáng lên gật đầu.
Tiếp theo, Hàn Minh Thư nói: “Sau khi về chép thơ mười lần.”
Bé đậu nành vừa nghe, gương mặt nhỏ tái đi.”Mẹ, tại sao à? Chép thơ mười lần rất nhiều á!”
“Bởi vì con không kiểm soát được bản thân nha.” Tiểu Nhan ở một bên cạnh cười trên nổi đau của người khác: “Là con trai, năng lực kiểm soát hành vi phải mạnh, con gái người ta đáng yêu thì liền hôn, vậy sau này lớn con muốn làm gã đàn ông khốn nạn chân đạp mấy thuyền hả? Cho nên vì tốt cho con, con vẫn ngoan ngoãn về chép thơ đi.”
Hàn Minh Thư đứng dậy đi về phía trước, hai người bé đậu nành và Tiểu Nhan ở sau lưng tranh cãi, cãi đến như sắp đánh lộn vậy.
Ra khỏi sân bay, Hàn Minh Thư liền đeo kính râm lên che bớt ánh nắng chói chang bên ngoài.
Có mấy phóng viên của tờ báo nhỏ cầm máy ảnh chụp họ.
Hàn Minh Thư nhíu mi: “Hai người đội nón và đeo kính mắt lên đi, có phóng viên.”
Nghe thế, Tiểu Nhan sửng sốt một chút, nhanh chóng lấy nón trong túi mình ra đeo cho bé đậu nành, sau đó lại đưa mắt kính cho bé: “Đeo nhanh đi, nếu đeo chậm ngày mai chúng ta sẽ lên báo đó.”
Chuyện này bé đậu nành giống như đã rất quen, cầm lấy kính xong thì liền đeo lên, rồi đút hai tay vào túi quần, đi theo bên cạnh Hàn Minh Thư, nhìn rất có khí thế.
Dù đã thấy rất nhiều lần, nhưng mỗi khi Tiểu Nhan thấy cậu bé như vậy thì đều không nhịn được cười.
“Bé đậu nành, dì nói à con không thể đổi cái tư thế mới sao? Mỗi lần gặp phải phóng viên con đều là như vậy, nhìn hoài cũng chán đó?”
Nghe vậy, bé đậu nành thấy cô nói cũng có chút đạo lý, liền vội vàng đổi sang một tư thế khác.
“Ha ha ha ha.” Tiểu Nhan không nhịn được che miệng cười ha hả.
Tiếng cười của cô ta quá to, Thẩm Cửu không nhịn được nói: “Có phóng viên đó, cậu kiềm chế chút.”
Lúc này Tiểu Nhan mới không cười nữa, rồi lại nói chua lè: “Cậu cũng biết là có phóng viên, nếu không vì cậu thì ai chụp chúng ta? Nhưng…. Cậu như vầy còn kém xa mấy minh tinh lớn, chỉ có vài phóng viên, không đủ mấy minh tinh đó xem.”
“Tớ không phải minh tinh, hơn nữa…Tớ cũng không để ý mấy cái này.” Hàn Minh Thư bình thản nói.
“Cậu để ý hay không có quan hệ gì với phóng viên sao? Họ chỉ để ý có thể chụp được tư liệu hay không, để về còn viết bài đăng lên.”
“Phải không? Vậy để họ chụp đi, không cần chụp đến mặt là được.”