TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

“Đừng để ý đến cô ta, tôi nghĩ não cô ta có vấn đề.”

“Tôi cũng thấy vậy, vừa nói không đi cùng chúng ta, kết quả lại nhìn chằm chằm bóng lưng người nọ, nhìn chằm chằm cũng không có gì, vậy mà lại hỏi chúng ta có phải người đi qua không, không phải là chậm phát triển thì là gì!

Các cô gái vừa mắng chửi cô vừa rời đi.

Tiểu Nhan đứng đó một lúc lâu mới phản ứng lại, sau đó cô nhìn về hướng Dạ Âu Thần đã biến mất lúc nãy, phát hiện ra anh đã lên một chiếc ô tô, cẩn thận phân biệt biển số của chiếc xe đó, số đầu dường như là của Mạc thành.

Hóa ra không phải cô nhìn nhầm, cũng không phải do ảo giác, đúng là cô đã gặp anh.

Số phận……

Thật sự là một điều ly kì cũng rất đáng sợ.

Khuôn mặt của Tiểu Nhan lại tái đi, sau đó cô nhanh chóng quay người rời khỏi nơi đó.

Sau khi Hàn Minh Thư cùng Bé đậu nành trở lại xe, Bé đậu nành đã ngủ say trong vòng tay của cô, bàn tay nhỏ bé vẫn ôm chặt eo cô.

Đây là thói quen của Bé đậu nành, mỗi khi đi ra ngoài, nếu muốn ngủ, thằng bé đều hai tay ôm chặt Hàn Minh Thư, như sợ cô sẽ đột ngột biến mất vậy.

Hàn Minh Thư bên xoa đầu thằng bé, một bên tựa vào lưng ghế nghỉ ngơi.

Cũng không biết đêm nay sẽ ở đây bao lâu.

Đang miên man suy nghĩ thì điện thoại rung lên, Hàn Minh Thư lấy ra xem, là tin nhắn của Hàn Đông.

[Đến đâu rồi? ]

Loading...

Nhìn thấy Hàn Đông, Hàn Minh Thư đột nhiên tức giận, vì vậy đáp.

[Nhờ có anh, mà bọn em bây giờ đang bị mắc kẹt trên đường cao tốc]

[Có chuyện gì vậy? ]

Hàn Đông nhanh chóng nhắn lại, thông qua bốn chữ này, Hàn Minh Thư gần như có thể nhìn thấy anh đang cau mày cầm điện thoại ở đầu kia, thật sự là quá sinh động.

Hàn Minh Thư vội vàng gửi một tin nhắn trước khi anh gọi.

[Bé đậu nành đang ngủ. ]

Bên kia khựng lại, thật lâu sau mới trả lời.

[Làm sao em biết anh muốn gọi điện thoại? ]

[Nếu không sao em có thể là em gái của anh chứ? Có chiếc ô tô bị nổ phía trước, cảnh sát đang xử lý nó, cũng đã một lúc lâu rồi. ]

[Sao em không nói với anh sớm hơn, anh sẽ nhanh chóng đến đón em ngay. ]

Hàn Minh Thư hầu như có thể thấy Hàn Đông không nghĩ tới việc gì, liền đứng dậy đi ra ngoài, cô vội vàng gửi tin nhắn.

[Không cần tới đón, một lát nữa bọn em sẽ rời đi. ]

Nhưng bên kia không có trả lời lại, Hàn Minh Thư có chút bất lực, có lẽ lúc này anh đã chuẩn bị đi ra ngoài rồi.

bùm!

Đúng lúc này, Tiểu Nhan đã trở lại, cô mở cửa xe ngồi vào, nhân tiện, hơi lạnh từ bên ngoài cũng được đưa vào, Hàn Minh Thư cúi người về phía trước trong vô thức, chặn hơi lạnh cho Bé đậu nành.

“Trở về rồi?” Hàn Minh Thư nhẹ giọng hỏi.

Tiểu Nhan vừa rồi sợ hãi vô cùng, cho nên hiện tại sắc mặt vẫn là tái nhợt, sau khi cùng Hàn Minh Thư nhìn nhau, dường như không để ý tới vẻ mặt của mình, chỉ ngây người gật đầu.

Hàn Minh Thư nhìn cô sững sờ một lát: “Làm sao vậy?”

“Hả?” Giọng Tiểu Nhan hơi lớn, cô nhận ra giọng nói của mình có thể đánh thức Bé đậu nành, cô vội vàng đưa tay ra che miệng, lắc đầu nói nhỏ: “Không có gì.”

“Không có?” Hàn Minh Thư nhìn thấy ánh mắt né tránh của cô liền biết có chuyện gì đó rồi, nhướng mày: “Sắc mặt trắng bệch như ma, còn nói không sao?”

Nghe vậy, Tiểu Nhan nhanh chóng đưa tay ra che mặt.

Mặt cô rất trắng à? Xong rồi.

Tiểu Nhan nhanh chóng lấy gương ra soi, thật sự thấy mặt mình thật xấu, lấy phấn má hồng ra để dậm lại, nhưng Hàn Minh Thư bên cạnh lại thấp giọng nói: “Không cần dậm lại đâu, ánh mắt của cậu đã bán đứng cậu rồi. Nói đi, chuyện gì xảy ra vậy? Từ nãy đến giờ cậu đã có chút không bình thường rồi, rốt cuộc có chuyện gì vậy? ”

Động tác trên tay của Tiểu Nhan dừng lại, một lúc sau cô đóng hộp phấn má lại, sau đó nhìn Hàn Minh Thư, nghiêm túc nói: “Thật ra, tớ đau bụng, muốn đi cầu!”

Hàn Minh Thư: “…”

“Nhưng chỗ rừng núi hoang vu này, nhà vệ sinh ở đâu chứ? Tớ chỉ có thể chịu đựng, nhịn đến toát mồ hôi lạnh.”

Hàn Minh Thư: “…”

“Ai, muốn đi vệ sinh quá.” Tiểu Nhan sờ sờ má, cười khan, có trời mới biết vì để che giấu cảm xúc, mà cô phải nói dối, còn là lời nói dối mất mặt như vậy.

Cũng may nam thần không có ở trong xe, nếu không … cô sẽ không bao giờ nói ra những lời này.

Nghĩ đến điều này, Tiểu Nhan mím môi cười ngượng.

Hàn Minh Thư nhất thời không nói nên lời, không phân biệt được lời Tiểu Nhan nói là thật hay giả, một lúc sau mới hỏi lại: “Vậy thì làm sao bây giờ? Có chịu được không?”

“Đương nhiên.” Tiểu Nhan dùng sức gật đầu: “Bị tớ kìm lại rồi.”

Hàn Minh Thư trầm mặc một hồi: “Tớ cảm thấy sau này cậu đừng xuống bếp nữa.”

Tiểu Nhan: “Tại sao?”

“Sau cuộc nói chuyện đêm nay, tớ không thể nhìn thẳng vào cậu nữa.”

Tiểu Nhan: “…”

Mười phút sau, xe trên đường cao tốc được thông báo đã có thể đi tiếp.

Vì vậy xe chậm rãi lái về phía trước, Tiểu Nhan lại trở nên căng thẳng, bám lên cửa sổ nhìn xe cộ xung quanh, sẽ không đụng phải Dạ Âu Thần chứ?

Nghĩ lại thì chắc là không đâu.

Nhưng cô vẫn rất lo lắng, đường đến Mạc Thành còn rất xa, nếu cô và Minh Thư đi đến nơi khác thì không nói, nhưng đều là đến Mạc Thành, mặc dù Tiểu Nhan không hiểu vì lý do gì mà Dạ Âu Thần lại xuất hiện ở Tô thị, nhưng cô thực sự sợ sẽ khơi lại chuyện đau lòng của Minh Thư.

Cho nên việc nhìn thấy Dạ Âu Thần, cô đương nhiên không dám nói trước mặt Hàn Minh Thư.

“Sao vậy? Cậu lại không nhịn được nữa hả?”

Một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến từ bên cạnh cô, Tiểu Nhan quay đầu lại, nhìn thấy Hàn Minh Thư đang nhìn mình với nụ cười nhàn nhạt trên mặt, ánh mắt lành lạnh tựa hồ băng, giống như mọi thứ đều có thể phản chiếu từ bên trong.

Tiểu Nhan đột nhiên cảm thấy, những gì cô vừa nói chỉ như làm một trò ngốc trước mặt cô ấy vậy, trên thực tế, cô ấy có thể đã biết những gì mình đang nghĩ rồi.

Tuy nhiên, điều này không ngăn cản cô giả ngu đến cùng.

Bất quá Hàn Minh Thư cũng sẽ không nghĩ tới người đó, cô dứt khoát nhắm mắt ngồi ở một bên không trả lời câu hỏi của Hàn Minh Thư, cũng không giả bộ nữa.

Cô không muốn nói, Hàn Minh Thư cũng không ép hỏi cô.

Suy cho cùng thì ai cũng có bí mật của riêng mình, bí mật của Tiểu Nhan thì cứ để cô bảo vệ là được.

Con đường lúc đầu đông đúc nhưng chẳng mấy chốc đã trở nên thông thuận hơn, xe chạy rất nhanh trong bóng đêm, dần dần Hàn Minh Thư cũng cảm thấy mệt mỏi, vừa lúc giọng nói của Tiểu Nhan truyền đến.

“Cậu ngủ trước đi, lúc nãy tớ ngủ một lúc rồi cũng không buồn ngủ, để tớ canh chừng được rồi, hơn nữa chúng ta có chú Nam rồi.”

“Ừ.” Hàn Minh Thư gật đầu, sau đó tựa lưng vào ghế, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Chẳng mấy chốc, nhịp thở của cô trở nên đều đặn.

Tiểu Nhan quay đầu lại nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Hàn Minh Thư, vẻ mặt có chút thay đổi.

Haiz, hy vọng không đụng phải gã đó nữa, nếu không … Cô thực sự không biết phải làm thế nào.

Có lẽ Minh Thư là người bất lực nhất.

Suy cho cùng, đó là người đã khiến cô tổn thương sâu sắc, nhưng … đồng thời, anh ta cũng là người Minh Thư đã từng yêu sâu đậm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi