TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

Ngày thứ hai.

Bởi vì Hàn Minh Thư muốn đến công ty mới xem cho nên dậy rất sớm.

Bởi vì Hàn Đông muốn đi làm, mà Bé đậu nành lại muốn đi theo Hàn Đông đến công ty, cho nên Bé đậu nành đã sớm tỉnh dậy, kết quả sau khi bé tỉnh dậy thì Hàn Minh Thư cũng không ngủ được, vì thế cô cũng rời giường.

Hai mẹ con rửa mặt chải đầu xong thì Hàn Minh Thư đưa Bé đậu nành xuống lầu, mọi người dùng bữa sáng, Bé đậu nành đi theo Hàn Đông.

Trước khi đi Hàn Đông nói với Hàn Minh Thư: “Vẫn còn sớm, em có thể quay về ngủ bù, thư ký Tô sẽ đến tìm em trễ một chút.”

Hàn Minh Thư nghe vậy thì mở to mắt: “Em có thể ngủ bù sao? Lỡ em vừa nằm ngủ thì thư ký Tô đã đến tìm em thì sao?”

Hàn Đông nhìn cô thì không nhịn được cong môi cười cười: “Không đâu, sáng nay cô ta còn có việc phải làm, yên tâm đi.”

Hàn Minh Thư nghe anh ta nói như vậy cũng hiểu được, xem ra sáng nay Tô Cửu còn rất bận rộn.

Vậy cô có thể yên tâm ngủ nướng rồi.

“Được.”

Hàn Minh Thư quay lên lầu chuẩn bị ngủ nướng, lúc cô đi ngang qua cửa thì cửa phòng đột nhiên mở ra, một bàn tay từ bên trong vươn ra túm chặt lấy cô.

Lúc đầu Hàn Minh Thư vốn hoảng sợ, khi cô thấy đối phương là Tiểu Nhan thì có chút kinh ngạc: “Tiểu Nhan?”

“Cậu còn biết tớ đấy, tớ cảm thấy hai ngày nay cậu quên tớ mất rồi, hừ!”

Loading...

Tiểu Nhan khoanh tay tức giận oán trách, tóc cô rối loạn, trạng thái có vẻ rất kém.

“Sao vậy? Không phải cậu nói mình bị bệnh nên muốn ở trong phòng dưỡng bệnh sao? Sao tớ có thể không biết xấu hổ tới quấy rầy cậu chứ?”

“Cậu! Cậu biết rõ đó chỉ là cái cớ, còn cố ý nói móc tớ!”

Hàn Minh Thư nhướng mày, nhoẻn miệng cười: “Yên tâm đi, sao tớ quên cậu được? Hôm nay tớ muốn đến công ty xem, cậu mau rửa mặt chải đầu trang điểm đi, sau đó xuống lầu ăn sáng.”

“Xuống lầu ăn sáng? Vậy…”

“Anh tớ đã đi làm, cậu có thể yên tâm.”

Tiểu Nhan lập tức cảm động ôm lấy cánh tay Hàn Minh Thư: “Minh Thư, cậu đối xử với tớ quá tốt! Hiện tại tớ lập tức đi thay quần áo!”

“Không cần gấp, cậu rửa mặt xong rồi ăn sáng trước đi, chúng ta đến công ty trễ một chút, tớ muốn đi ngủ nướng một chút.”

Hàn Minh Thư nói xong thì đưa tay che miệng, sau đó vừa ngáp một cái vừa đi vào phòng.

Khi cô tỉnh lại đã sắp giữa trưa, cô nhìn thoáng qua điện thoại, nghĩ thầm vì sao Tô Cửu vẫn chưa tới.

Vì thế cô đi xuống lầu xem cô ta đã tới chưa, kết quả cô vừa xuống lầu thì thấy Tô Cửu và Tiểu Nhan ngồi sô pha dưới lầu trò chuyện vui vẻ, hai người nghe thấy tiếng bước chân mới ngẩng đầu lên.

“Thư ký Tô, cô đến lúc nào vậy? Sao… Không nói bọn họ gọi tôi dậy?”

Tô Cửu hơi mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Cô Minh Thư, tôi cũng mới đến mười phút thôi, tôi vừa ngồi xuống.”

“Thật sao?” Hàn Minh Thư nhìn Tiểu Nhan một cái, Tiểu Nhan cũng gật đầu: “Cũng tầm đấy, nhưng cho dù cậu ngủ thêm nửa tiếng hoặc một tiếng thì thư ký Tô chắc chắn sẽ không trách.”

Hàn Minh Thư: “…”

Cô có chút xấu hổ ho khan một cái, sau đó nhìn thoáng qua đồng hồ: “Hiện tại cũng không còn sớm, hay là chúng ta cùng ăn trưa, sau đó đến công ty mới xem nhé?”

“Tôi cũng định như vậy.” Tô Cửu mỉm cười gật đầu, đương nhiên Tiểu Nhan cũng gật đầu.

Sau đó mọi người lên xe, Tiểu Nhan ôm túi xách hỏi: “Đúng rồi, công ty mới ở đâu vậy?”

“Sao thế? Cô Minh Thư không nói cho cô chuyện mọi người sắp có công ty của mình sao?”

Tiểu Nhan nghe vậy thì lập tức mở to mắt, trợn mắt há miệng nhìn Hàn Minh Thư.

“Minh Thư, cậu muốn mở công ty?”

Hàn Minh Thư bất đắc dĩ cười, nhún vai nói: “Không phải tớ tự nguyện.”. ngôn tình tổng tài

Tiểu Nhan: “…”

Được rồi, cô đã hiểu, Hàn Đông giúp cô sắp xếp mọi thứ.

Nếu nói cách đối xử của Hàn Đông với Hàn Minh Thư cũng không sai, chuyện gì cũng xử lý tốt, nói dễ nghe là đối xử tốt với em gái, nhưng… Hàn Minh Thư cũng không phải là trẻ con.

Một người trưởng thành có suy nghĩ của mình, nếu mọi chuyện đều được sắp xếp chu toàn thì có cảm giác… Mình được đối xử như trẻ con.

Quan trọng là Hàn Minh Thư cũng rất bất đắc dĩ, nhưng vẫn chấp nhận.

Bởi vì đó là ý tốt của một người anh trai tìm thấy em gái mình sau hơn hai mươi năm.

Sao cô có thể nhẫn tâm từ chối chứ.

May là Hàn Đông hiểu cô, cho nên có nhiều chuyện cô bất đắc dĩ cũng không phải cảm thấy cạn lời, cô chỉ cảm thấy mình được nuôi dưỡng, cô rất muốn dựa vào năng lực của mình làm một số chuyện.

Tô Cửu nghe vậy thì không nhịn được nói giúp Hàn Đông nói một câu.

“Tôi nói giúp anh Hàn nói một câu, sau khi cô Minh Thư về nước sẽ thành lập công ty, mang theo nhóm của mình củng cố địa vị ở trong nước, dù sao thị trường nước ngoài và quốc nội không giống nhau, huống chi anh Hàn cảm thấy cô Minh Thư cũng không còn nhỏ, có thể sắp xếp tốt.”

Hàn Minh Thư nghe vậy thì liếc cô ta một cái, không nhịn được trêu chọc cô ta.

“Thư ký Tô, cô đúng là cánh tay phải của anh trai tôi, đến bây giờ còn nói giúp anh ấy.”

“Cô Minh Thư, tôi chỉ ăn ngay nói thật.”

Hàn Minh Thư cười cười, không nói nữa.

“Đúng rồi, cô Minh Thư đã xem qua thông tin nhóm chưa?”

“Thông tin nhóm?” Hàn Minh Thư nhướng mày, trong đôi mắt trong veo hiện lên sự mờ mịt, ngày hôm qua Hàn Đông chỉ đưa cho cô tài liệu về công ty, hình như cô chưa lật ra phía sau.

Hàn Minh Thư đang suy nghĩ thì Tiểu Nhan lấy tài liệu trong túi xách ra, Tô Cửu thấy thế thì nói: “Ở phần cuối cùng, cô Minh Thư, cô mở ra đi.”

Vì thế Hàn Minh Thư mở phần cuối cùng nhìn một chút, cô phát hiện nhóm của mình có năm sáu người.

“Anh Hàn dùng giá cao mời nhà thiết kế giúp cô, bọn họ đã nhận được giải thưởng và thiết kế sản phẩm, tất cả đều là nhà thiết kế rất xuất sắc.”

Hàn Minh Thư xem lý lịch của bọn họ, một lát sau cô ngước mắt nói: “Những người xuất sắc như vậy đến công ty mới của tôi, cô có chắc bọn họ có thể làm việc lâu dài chứ?”

“Anh Hàn đã dùng tiền lương cao mời bọn họ, sao có thể không làm việc lâu dài chứ? Chỉ sợ cầu xin được làm việc lâu dài.”

Hàn Minh Thư: “…”

Tiểu Nhan ở bên cạnh cũng đi thò đầu nhìn mấy lần: “Thuê lương cao như thế thì sẽ lỗ vốn mất.”

“Anh Hàn tin tưởng với năng lực của cô Minh Thư thì nhanh chóng xây dựng được chỗ đứng ở thị trường trong nước, đến lúc đó chỉ cần có nguồn khách hàng thì sao có thể lỗ vốn? Huống chi mở công ty vốn không phải là một chuyện dễ dàng, vạn sự khởi đầu nan.”

Tiểu Nhan vừa hiểu vừa không gật đầu, sau đó ôm mặt nhìn Tô Cửu: “Thư ký Tô thật là lợi hại.”

Tô Cửu: “…”

Cô ta cũng không biết mình đã nói gì làm cho Tiểu Nhan sùng bái mình như thế.

Hàn Minh Thư đóng tài liệu lại, thở dài: “Được rồi, dù sao công ty đã mở, tới đâu hay tới đó đi. Nhưng… Tớ có một linh cảm.”

“Linh cảm gì?” Tiểu Nhan lập tức hỏi cô.

Hàn Minh Thư hơi cong môi: “Sau này có lẽ chúng ta sống không dễ dàng lắm.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi