Lúc đến công ty, Hàn Minh Thư vẫn sửng sốt vì cảnh tượng trước mắt.
Cô vốn cho rằng công ty thành lập ra hẳn là một công ty nhỏ, chắc chắn không có quy mô lớn như vậy.
Thật ra, bình thường công ty vừa thành lập không thể gọi là công ty, cho dù là công ty nhưng quy mô cũng rất nhỏ, tương tự với các Studio, sau đó từ nhỏ phát triển dần lên.
Nhưng Hàn Minh Thư không ngờ Hàn Đông lại chuẩn bị cho cô một tòa nhà lớn.
Cho dù tòa nhà này không thể so sánh được với tập đoàn họ Hàn, nhưng cũng không khác mấy so với những tòa nhà gần đó. Khi Hàn Minh Thư tới, còn tưởng sẽ chỉ ở một tầng nào đó, không ngờ Tô Cửu nói thẳng.
“Ngài Hàn đã chuẩn bị cả tòa nhà lớn này cho cô Minh Thư.”
Tiểu Nhan nghe vậy không khỏi hít sâu một hơi, ôm lấy cánh tay của Hàn Minh Thư than thở: “Anh cậu đúng là quá giàu, còn rất có lòng nữa!”
Đúng là giàu thật, có lòng cũng là thật.
Nhưng… thế này thì thật sự quá có lòng rồi.
“Có phải làm vậy quá phô trương không? Dù sao cũng chỉ là công ty mới thành lập.”
“Cô Minh Thư, cô đừng quên bây giờ cô là cành vàng lá ngọc của nhà họ Hàn, phía sau là cả nhà họ Hàn đấy. Đừng nói đây chỉ là một tòa nhà lớn, cho dù có đưa cả Hàn thị vào trong tay cô, tôi nghĩ ngài Hàn cũng sẽ không chớp mắt đâu.”
Hàn Minh Thư: “Đi thôi, lên đó xem thử môi trường thế nào.”
“Tầng một là đại sảnh tiếp khách. Đến lúc đó cô có thể tự mình tuyển một lễ tân và cả bảo vệ nữa.”
Loading...
Tô Cửu vừa giới thiệu với Hàn Minh Thư, vừa đi tới thang máy phía trước và ấn nút.
Cửa thang máy mở ra, sau đó cả ba người cùng bước vào.
Đến tầng thứ hai, Tô Cửu lại giới thiệu vài câu.
“Tầng hai là phòng bếp. Đến lúc đó, cô Minh Thư cũng có thể tự mình tuyển đầu bếp yêu thích và nhân viên vệ sinh.”
“Ừ.” Hàn Minh Thư gật đầu.
Không ngờ anh trai cô còn suy nghĩ rất chu đáo, chỉ cho cô một đội, những cái khác đều dựa vào bản thân cô. Điều này cũng không tệ.
“Tầng ba là phòng làm việc của nhân viên. Hôm nay… bọn họ đều ở đây chờ được gặp người chủ mới của bọn họ.”
Nghe nói người trong đội đều ở tầng ba, các cô lại sắp lên tới tầng ba, Hàn Minh Thư còn chưa kịp phản ứng thì Tiểu Nhan đã căng thẳng trước.
“Sắp gặp bọn họ sao? Tôi đột nhiên căng thẳng quá. Liệu bọn họ có thể khinh thường chúng ta không?”
Tô Cửu nghe vậy, liếc nhìn cô mỉm cười nói: “Tiểu Nhan, cô không cần phải căng thẳng đâu. Theo lý thuyết, cô là trợ lý của cô Minh Thư, phải là cấp trên của bọn họ mới đúng.”
Hàn Minh Thư gật đầu: “Ừ, chờ đến lúc đó tớ sẽ thu xếp một chức vụ cho cậu, cậu sẽ không cần phải căng thẳng, sợ hãi nữa.”
Tiểu Nhan nghe vậy lập tức cảm thấy quá thần kỳ, tự nhiên mình lại được thăng chức à? Oa!
Sớm biết chỉ cần giả vờ sợ hãi một chút là có thể được thăng chức, đáng lẽ trước đây cô nên giả vờ một chút.
Hàn Minh Thư thật ra không căng thẳng lắm, bởi vì cô đại khái đã đoán được mình sắp phải đối mặt với điều gì.
Sau khi đến tầng ba, Tô Cửu dẫn theo hai người đi về phía văn phòng.
Một đám người đang chờ người chủ mới đến. Ai nấy đều muốn biết rốt cuộc là thần thánh phương nào khiến ngài Hàn phải đầu tư một khoản tiền lớn như vậy mời bọn họ tới, cho nên bọn họ đều bàn tán sôi nổi trong lúc chờ cô tới.
Trương Ngọc: “Các người nói xem người chủ mới của chúng ta là đàn ông hay đàn bà. Đây là lần đầu tiên trong ngành, ngài Hàn bỏ ra số tiền lớn như vậy để ủng hộ một người. Chẳng biết người này rốt cuộc là thần thánh phương nào?”
Trương Ngọc trông bình thường, giọng nói cũng tương đối bình thản.
“Thôi đi, còn cần phải đoán nữa sao? Tôi khẳng định là đàn bà rồi! Nếu là một người đàn ông, làm sao Hàn Đông này có thể bỏ nhiều tâm tư và công sức như vậy chứ?” Người đàn ông nói xong còn nhếch môi cười, đại khái chỉ có đám đàn ông với nhau mới hiểu được nụ cười kia.
Người này tên là Lý Tuấn Phong, trước kia là một nhà thiết kế tự do, tính cách còn luôn phóng túng.
Thi Hân: “Tôi cũng đoán là phụ nữ.” Cô ta nói xong cũng cười nhạt, sau đó tiếp tục mở quyển sách trước mặt ra.
Nhậm Hoa vừa tô son môi và dặm lại phấn, còn tranh thủ nói một câu.
“Không cần biết là đàn ông hay đàn bà, chỉ cần người đó có tư cách làm chủ là được. Nếu tôi phát hiện tư chất của người này không tốt mà muốn làm sếp của tôi, tôi sẽ không phục. Phải biết chúng ta là một đội xuất sắc đấy.”
Vương An ở bên cạnh nhìn Nhậm Hoa cười híp mắt, gật đầu: “Hoa nói có lý, tôi thích nhất chính là dáng vẻ công bằng chính trực này của cô.”
Nhậm Hoa nghe vậy lại chán ghét trừng mắt với Vương An: “Liên quan quái gì tới anh.”
Vương An vẫn cười híp mắt nhìn cô ta.
Tần Ca đứng bên cạnh thấy thế lại không nói gì, chỉ nhìn người thiếu niễn vẫn ngồi yên phía sau, thì thầm hỏi dò: “Lâm Tranh, cậu nghĩ thế nào?”
Cậu thiếu niên mặc áo phông trắng, tóc mái thưa che đi đôi mắt của cậu ta. Cậu ta cúi đầu không biết đang nghĩ gì. Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu lên trên người cậu thiếu niên, khiến cậu ta trông đẹp lạ thường.
Trong mắt Tần Ca hiện lên vẻ si mê.
“Lâm Tranh?”
Cậu thiếu niên tên Lâm Tranh cuối cùng cũng ngẩng đầu lên lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tần Ca nhưng nhanh chóng thu lại tầm mắt.
“Chẳng nghĩ gì cả.”
Giọng cậu ta lạnh lùng, không nghe được có cảm xúc vui buồn gì.
Cậu ta vừa mở miệng, mấy người đang nói chuyện phía trước đều quay sang nhìn cậu ta.
Ánh mắt các cô gái nhìn cậu ta tương đối dịu dàng. Dù sao Lâm Tranh cũng là một cậu thiếu niên rất đẹp trai. Nhưng khí chất của cậu thiếu niên này quá lạnh lùng, hơn nữa tính cách rất kỳ quái, cho nên bình thường bọn họ rất ít khi sẵn lòng đến gần cậu ta.
Tần Ca nghe cậu ta nói vậy thì không nén được cảm xúc, khẽ cắn môi nhưng không nói gì.
Đám người đang nói chuyện, chợt nghe có tiếng giày cao gót từ bên ngoài vọng tới.
“Hình như có người đến rồi.” Trương Ngọc đứng lên đầu tiên, sau đó đi tới gần cửa và nhìn ra.
Mọi người đều biết Tô Cửu. Trước đây chính là cô ta đã tới liên hệ với mọi người. Vừa nhìn thấy bên cạnh Tô Cửu có hai người khác, Trương Ngọc hơi sửng sốt, nhưng thoáng cái đã kịp phản ứng, lại nghĩ.
Hai người kia là ai?
“Trương Ngọc.” Tô Cửu thấy cô ta, lại gọi cô ta.
“Thư ký Tô.” Trương Ngọc nói một câu thư ký Tô lại làm những người khác đứng lên theo.
“Thư ký Tô tới rồi à? Cô dẫn theo người chủ mới của chúng tôi tới sao?”
Mọi người đi tới theo, ngoại trừ cậu thiếu niên Lâm Tranh vẫn ngồi trong trong góc phòng không có cảm xúc gì.
Tiếng giày cao gót vọng tới gần. Cuối cùng Tô Cửu cũng dẫn theo Hàn Minh Thư và Tiểu Nhan lọt vào tầm mắt của mọi người.
Hôm nay Hàn Minh Thư không đeo kính râm, hơn nữa ăn mặc cũng tương đối xuề xòa, chỉ mặc áo ba lỗ màu trắng kết hợp với quần jean, sau đó khoác áo che nắng màu xanh có hơi mỏng ra ngoài.
Mái tóc dài và suôn mượt của cô được buộc bằng dây cột tóc thành một cái đuôi ngựa phía sau, cộng thêm cô cũng không trang điểm, cho nên gương mặt có phần ôn hòa, thoáng cười trông rất dịu dàng.
Nhưng đồng thời… cũng viết đầy ba chữ khác: Dễ bắt nạt!
“Để anh nói trúng thật rồi, Lý Tuấn Phong. Xem ra cấp trên mới của chúng ta thật sự là một người phụ nữ, hơn nữa… trông còn không tệ đâu.”
Nhậm Hoa đóng nắp hộp trang điểm cạch một tiếng, ánh mắt nhìn Hàn Minh Thư có chút thù ghét.
Cô ta ghét phụ nữ xinh đẹp hơn mình!
Người này tốt nhất phải có năng lực hơn mình.