TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

Hô hấp Lâm Ân Ân thoáng chốc trở nên gấp gấp, cô ta căng thảng tới mức chỉ có thể để tay dưới bản, nhìn họ đi lại gần mình.

mẹ Lâm thấy dáng vẻ này của cô ta thì bất giác mỉm cười “Tướng mạo không phải thứ quan trọng nhất, còn xem nhân phẩm, biết không?”

Nghe vậy, mặt cô ta đỏ lên, khẽ nói: “Mẹ, dì Tống không phải loại người đó, nếu không đáng tin thì bà sẽ không giới thiệu”

“Nói cũng phải”

Rất nhanh, Tống Thiến đã dân Dạ Âu Thần đến chỏ của họ.

Bà ta và mẹ Lâm đã lâu không gặp, hai người đều rất nhớ nhau, thế là hàn huyền một phen rồi ngồi xuống.

“Tôi giới thiệu một chút, vị này chính là cháu tôi, Dạ Âu Thần. Âu Thần, đây là con gái của đồng nghiệp dì, tên Lâm Ân Ân, còn không mau chào hỏi người ta đi”

Dạ Âu Thần không phải tự nguyện tới, ngồi xuống xong thì khí thế trên người lạnh lẽo tới mức säp đóng băng tất cả xung quanh.

Tổng Thiến kêu anh chào hỏi, anh vân ngồi yên không nhúc nhích.

Ngược lại là Lâm Ân Ấn trực tiếp vươn tay ra với anh: “Chào anh, em tên Lâm Ân Ân, anh gọi em Ân Ân là được”

Nói xong, cô ta nở nụ cười, lộ ra hàm răng trảng bóc sạch sẽ.

Mí mät Dạ Âu Thần lười biểng ngước lên, ánh mắt lạnh lùng rơi trên mặt cô ta, giây lát sau mới lên tiếng: “Chào cô, cô Lâm”

Loading...

Nhưng anh lại không vươn tay ra, hơn nữa giọng nói cũng lạnh như băng tiền.

Sắc mặt mọi người đều cứng ngắc.

Lâm Ân Ân cũng sững sốt, cô ta kêu anh gọi mình Ấn Ấn là được, kết quả anh lại gọi cô ta một câu cô Lâm.

Vậy chăng lẽ không ngượng ngùng sao?

“Âu Thần!” Tổng Thiển không vui căn răng lườm anh Säc mặt anh bình tĩnh, không có phản ứng dư thừa nào.

Ngược lại là Lâm Ân Ân ngượng ngùng thu tay mình về, khẽ cười nói: “Ngại quá dì Tống, dì đừng trách anh ấy, là con tự cho là thân quen. Anh Dạ như vậy rất tốt, dù sao thì chúng con hôm nay mới vừa quen biết, quả thực nên khách sáo một chút”

Tống Thiến sớm đã biết Lâm Ân Ân là đứa bé ngoan cực kỳ lễ phép, không nghĩ tới cô lại còn hiểu ý người khác tới như vậy, những lời này säp nói tới trong lòng bà ta rồi Thế là ánh mät Tống Thiến nhìn Lâm Ân Ân liên thay đổi, lời nói tràn đầy ý xin lỗi: “Ân Ân à, thực xin lỏi con. Thăng cháu này của dì không có gì không tốt, chỉ có một điểm chính là rất khó ở chung với người khác, tính tình nó luôn lạnh lùng như vậy, con xem nó ngay.

cả mặt mũi người dì nhỏ này cũng không thèm để ý.

Cho nên…con đừng để ý nha. Nhưng nó thuộc dạng ngoài lạnh trong nóng, đợi sau này hai đứa ở chung lâu rồi Dạ Âu Thần nghe tới đây liền không nhịn được cau mày.

Ngoài lạnh trong nóng?

Sao anh không biết mình là kiểu người đó?

Ha Mà Lâm Ân Ân nhìn Dạ Âu Thần lại càng nhìn càng hài lòng Cô ta không cảm thấy anh như vậy là không cho mình mặt mũi, ngược lại cô ta càng thêm có hảo cảm với kiểu đàn ông giữ mình trong sạch, lạnh như núi bằng này.

Vì cô ta vốn ưu tú, cho nên cô ta căn bản không thiếu người theo đuổi, người bên cạnh đều là một đống hiến ân cần, ai không phải cười đùa với cô ta, nhưng cô ta từng nhìn thấy những nam sinh cười lấy lòng với cô ta lại cũng đồng thời tặng quà cáp như vậy cho người khác.

€ô ta thất vọng thật nhiều, cho nên cô ta đã mất đi hứng thú với những người đàn ông nhiệt tình.

Mà kiểu đàn ông tướng mạo tuấn tú, lại lạnh lếo như núi băng giống Dạ Âu Thần, vừa khéo hợp khẩu vị cô ta Chỉ cân cô ta cố gắng, rôi một ngày nào đó núi bằng sẽ tan chảy.

Khi đó anh chính là người của cô ta rồi Nghĩ tới đây, trong lòng Lâm Ân Ân cũng rất rung động.

Con gái không biết che giấu chính mình, sự hài lòng trong đáy mắt và vẻ ngượng ngùng trên mặt cô ta đều thể hiện hết ra ngoài, Tông Thiển và mẹ Lâm đều là người từng trải, đương nhiên nhìn hiểu tình hình trước mặt Thế là hai người cười đứng dậy, nói đi dạo, để lại không gian cho người trẻ tuổi Hai người cùng ra khỏi quán cà phê “Thật sự là xấu hổ chết người, đứa con gái này của tôi…nói thật lòng, tôi là lân đâu tiên nhìn thấy nó động lòng phàm”

mẹ Lâm ngại ngùng mở miệng Tổng Thiến lại mỉm cười nói: “Chuyện này có gì đâu, chứng minh có khả năng mà”

“Chỉ là..” mẹ Lâm có chút lo lăng, lại khỏng nói ra miệng.

“Tôi biết bà đang lo lắng điều gì, tính cách thắng cháu này của tôi thật sự là như vậy, nhưng tôi thấy đứa nhỏ Ân Ân này rất thông minh, nhìn xem duyên phận hai đứa thế nào. Nếu hai đứa thật sự có duyên, Ân Ấn hẳn sẽ nảm được tính tình nó”

“Ôi, cháu bà điều kiện mọi mặt đều không tệ, hi vọng có duyên đi”

Người lớn đi rồi, bên người trẻ liền chìm vào im lặng.

Lâm Ân Ấn không nói chuyện, Dạ Âu Thần cũng luôn im lặng, Cô ta xấu hổ nhưng lại khẽ liếc nhìn anh, lại phát hiện mặt anh không chút cảm xúc ngồi đó, giống như không hề cảm thấy chút ngượng ngùng nào với tình cảnh trước mặt Không được, còn như vậy nữa thì sẽ xấu hố chết mất.

Thế là Lâm Ân Ân khẽ cười cười, nhìn sang Dạ Âu Thân nói: “Anh Dạ có muốn uống chút gì không?”

Nói xong, không đợi anh mở miệng, cô ta bèn đứng dậy gọi phục vụ tới “Xin hỏi cô cần gì?”

Lâm Ân Ân nhìn sang Dạ Âu Thần ở đối diện: “Anh Dạ?”

Anh cuối cùng ngước mặt, bờ môi mỏng khẽ mở.

“Ca phê đen”

Thật sự tích chữ như vàng.

Lâm Ân Ân nghĩ, nói với nhân viên phục vụ: “Cho tôi một ly Cappuccino, cảm ơn”

“Dạ được, xin đợi một chút”

Phục vụ rời đi, Lâm Ân Ân nhìn sang Dạ Âu Thân ở đổi diện, rũ mặt khẽ hỏi: “Anh Dạ bình thường có sở thích gì?”

Ánh mắt Dạ Âu Thần lạnh lùng nhìn sang cô gái nhỏ trước mặt Vừa nhìn chính là một cô gái trẻ vừa tốt nghiệp, anh căn bản không có bất kỳ hứng thú gì với kiểu nữ sinh này, “Không có.”

Lâm Ấn Ân sững sốt, sau đó lại tiếp tục nói “Vậy anh Dạ bình thường chỉ có công việc thôi sao?

Chẳng lẽ không có thú vui tiêu khiển nào khác?”

“Cô Lâm”

Dạ Âu Thần đột nhiên gọi cô ta một tiếng, cô ta ngấng đầu, đối diện với ánh mät sâu thắm của anh.

“Buổi xem mắt này đến đây kết thúc đi”

Lâm Ân Ân ngạc nhiên: “Cái gì?”

Thấy anh đứng dậy, säc mặt Lâm Ân Ân biến đổi, vội đứng dậy nói: “Anh Dạ, anh có bạn gái sao?”

Dạ Âu Thần đứng yên, không trả lời “Tôi tin dì Tổng sẽ không lừa tôi, nếu anh có bạn gái, bà sẽ không giới thiệu. Anh đã không có bạn gái, tại sao không chịu tiếp tục cùng tôi xem mät chứ?” Cô ta nói rất nhanh, giống như sợ nói chậm thì anh sẽ biến mất ngay trước mặt cô ta vậy.

Dạ Âu Thần không lên tiếng, Lâm Ân Ân nhìn bóng lưng anh, hít sâu một hơi, sau đó vòng tới trước mặt anh “Có phải anh muốn nói, hôm nay anh đến chỉ vì ứng phó với dì nhỏ mình không, nếu không anh căn bản sẽ không xuất hiện ở đây?”

Nghe vậy, anh khẽ cau mày.

“Cô đã biết rồi thì đừng cản đường tôi”

“Nhưng mà…dì Tống và mẹ tôi vừa đi, nếu anh cũng đi, một nữ sinh như tôi sẽ rất mất mặt”

“Cứ xem như là giúp tôi, chịu đựng tới khi buổi xem mặt này kết thúc, được không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi