TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

CHƯƠNG 436: THOÁT KHỎI ANH.

Vào lại phòng làm việc, sau khi Hàn Minh Thư ngồi xuống, cô còn cảm thấy đầu mình có chút nặng nề.

Chắc có lẽ là di chứng do ngày hôm qua ngất xỉu, cô đưa tay dùng sức ấn vào huyệt vị ở đằng sau mấy lần mới phát giác được tinh thần lên không ít, có điều là lần này… hình như là bệnh bao tử của cô tái phát còn nghiêm trọng hơn so với lần trước, hơn nữa bây giờ cô còn cảm thấy nó rất đau.

Nguyên nhân là bởi vì người kia à?

Hàn Minh Thư ngồi một hồi, Tiểu Nhan liền bước vào.

Cô ôm tài liệu đi tới, trực tiếp kéo một cái ghế trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Hàn Minh Thư.

“Tớ đã tính toán rồi, dựa theo hợp đồng của chúng ta mà nói, cho dù là bên phía nào hủy hợp đồng chúng ta đều phải thanh toán gấp ba phí bồi thường vi phạm hợp đồng, nếu ban đầu chỉ là hợp đồng thường thì không cần phải nhiều tiền như vậy, nhưng mà anh Dạ lại mua đơn hàng của chúng ta, cho nên là… chúng ta phải thanh toán sợ là còn vượt qua sự mong muốn của chúng ta”

Hàn Minh Thư im lặng trong chốc lát, nói thẳng: “Cần phải thanh toán bao nhiêu?”

Tiểu Nhan nhìn cô, ho nhẹ một tiếng, sau đó nói: “Tớ đã tính sơ sơ rồi, sau khi mà chúng ta bồi thường tiền vi phạm hợp đồng xong thì chắc có lẽ chỉ còn lại có mấy chục triệu mà thôi”

Nói xong, Tiểu Nhan còn làm ra một bộ dạng đau lòng, nâng mặt của mình: “Sớm biết như vậy thì lúc trước anh ta đến đây chúng ta nên trực tiếp đuổi anh ta đi rồi, huhu… hiện tại thì hay rồi, sắp tán gia bại sản tới nơi”

Thanh toán tiền xong thì chỉ còn lại có mấy chục triệu, Hàn Minh Thư cong lên khóe môi: “Vậy cũng được, tớ còn tưởng rằng là không đủ”

Nghe nói vậy, Tiểu Nhan khiếp sợ mở lớn hai mắt: “Cậu không lầm đó chứ, bồi thường nhiều tiền như vậy mà cậu vẫn nói là cũng được, tớ còn tưởng là…”

“Còn có gì đánh giá cho người ta vui vẻ hơn là có thể thoát khỏi anh ta nữa à?” Hàn Minh Thư cười nhạt một tiếng, nhìn về phía Tiểu Nhan rồi nói: “Được rồi, cậu đi chuẩn bị một chút đi, liên hệ với luật sư, sau đó xem xem phải xử lý chuyện này như thế nào: “Được rồi, vậy để tớ đi liên lạc với luật sư”

Bởi vì phải thanh toán phí bồi thường vi phạm hợp đồng cho nên Hàn Minh Thư và Tiểu Nhan không tiếp tục đi xem nhà nữa.

Thật ra thì chỉ cần cô muốn, cô có thể nhờ Hàn Đông giúp đỡ cô.

Trong cái nhìn của Hàn Minh Thư, anh trai cô đã làm cho cô rất nhiều chuyện rồi, trước đó cô yên lặng tiếp nhận là bởi vì cô cảm thấy anh trai của cô đã muốn bù đắp, nếu như cô từ chối thì trong lòng của Hàn Đông chắc chắn sẽ còn cảm thấy có lỗi, hơn nữa nếu muốn để trong lòng của anh ta có thể được yên bình, không bằng cứ để anh ta bù đắp cho mình đi.

Những điều này không có nghĩa cô là loại người chủ động ngửa tay ra, cô sợ mình nhận ân huệ lâu rồi thì bản thân mình sẽ biến thành một kẻ vô dụng.

Cho nên dù là sau lưng của cô là toàn bộ nhà họ Hàn, đã nhiều năm như vậy rồi Hàn Minh Thư vẫn luôn cố gắng làm việc.

Cô cũng không thích dán cái họ Hàn lên trên mặt của mình, dùng nó làm cơ hội để tìm công việc khác, cô đều dựa vào bản thân mình. Giống như là chuyện lần này, cô sẽ không đi tìm Hàn Đông, cô chính là muốn dựa vào sự cố gắng của mình từ từ kiếm tiền mua lại nhà.

Nếu như không được nữa thì dựa vào công việc hiện tại của cô đến ngân hàng vay một chút tiền thì cũng có thể thực hiện được.

Buổi chiều, Hàn Minh Thư chỉnh sửa lại bản nháp ngày hôm qua mình vừa mới vẽ xong lại một lần, sau đó gửi tin nhắn qua cho Lâm Ân Ân, kêu cô ta có rảnh thì đến đây xem hình ảnh một chút.

Lâm Ân Ân đồng ý rất nhanh, nói là nếu như mình có thời gian rảnh thì sẽ tự mình tới công ty.

Nhận được tin tức này, không bao lâu Tiểu Nhan liền đẩy cửa phòng làm việc ra bước vào.

“Minh Thư, có một tin tức tốt.”

“Tin tức gì?” Hàn Minh Thư ngước mắt lên nhìn về phía cô.

“Cái váy của Lâm Mỹ Nhiên đã được may xong rồi, bây giờ đưa đến công ty chúng ta, tớ đã đặt nó ở trong phòng trưng bày ở lầu sáu”

Nghe nói vậy, gương mặt của Hàn Minh Thư dãn ra không ít, rốt cuộc cũng đã có một chuyện đáng để cô vui vẻ.

Cô cong môi: “Để tớ đi lên coi một chút, cậu gọi điện thoại cho Lâm Mỹ Nhiên đi, thông báo cho cô ấy”

“Không thành vấn đề”

Sau đó Hàn Minh Thư ra khỏi phòng làm việc một mình chuẩn bị đi lên lầu sáu nhìn tác phẩm thiết kế, đi được một nửa thì cô đột nhiên nhớ đến cái gì đó, thế là cô lại rẽ đi đến lầu của nhân viên.

Lúc Hàn Minh Thư xuất hiện ở lầu của nhân viên, tất cả mọi người đều im lặng, một hồi lâu sau mới phản ứng được, có người nhỏ giọng nói.

“Cô Minh Thư đến rồi”

Lúc đầu, một đám người đối với cô có thể nói là khịt mũi coi thường, nhưng mà kể từ ngày đó sau khi nhìn thấy tài liệu mà Nhậm Hoa điều tra, sau khi phát hiện Hàn Minh Thư đã nhận được chức quán quân của giải liên hoa, suy nghĩ của bọn họ đối với Hàn Minh Thư đã có chỗ thay đổi.

Nhậm Hoa vừa mới nhìn thấy Hàn Minh Thư thì thay đổi sắc mặt, đứng phắt dậy.

“Cô, cô đến đây làm gì?”

Bình thường nếu mà mình xuất hiện thì những người này chắc chẳn sẽ nói móc cô một phen, sao ngày hôm nay cả đám đều ngoan ngoãn như thế này vậy chứ?

“Đương nhiên là có chuyện tìm cô rồi” Ánh mắt của Hàn Minh Thư rơi ở trên người của Nhậm Hoa, chỉ dừng lại một giây sau đó liền thu hồi lại.

Nhậm Hoa dừng lại một chút, không thể tin mà mở to mắt: “Tìm, tìm tôi?”

Nếu như là trước kia thì chắc chắn cô ta còn muốn nói móc Hàn Minh Thư một phen, nhưng mà bây giờ… sau khi biết thân phận chân chính của cô, Nhậm Hoa phát hiện là những câu nói móc đó của mình không thể nói ra khỏi miệng.

“Ừ” Hàn Minh Thư nhẹ gật đầu, ánh mắt xem như ôn hoà, nhỏ giọng nói: “Cô đi ra đây với tôi một lát”

Những người khác cũng mang theo vẻ mặt nghỉ ngờ nhìn về phía Nhậm Hoa, trong lòng của Nhậm Hoa cảm thấy thụ sủng nhược kinh, nhưng mà bề ngoài lại không thể biểu hiện ra, bình tĩnh trong chốc lát rồi mới đi ra ngoài.

Hàn Minh Thư cũng xoay người đi theo Nhậm Hoa, đi theo cô vào trong thang máy.

“Cô, cô tìm tôi có chuyện gì vậy?” Sau khi Nhậm Hoa bước vào thang máy, nhịn không được mà hỏi một câu.

Hàn Minh Thư đứng ở đó, biểu cảm nhàn nhạt: “Không muốn xem tác phẩm do cô thiết kế ra à?”

Nghe nói vậy, Nhậm Hoa sửng sốt một chút, cả nửa ngày mới phản ứng lại được: “Thành phẩm ra rồi à?”

“ừ”

Trong nháy mắt Nhậm Hoa có chút kích động, đây là sản phẩm đầu tiên do cô ta thiết kế sau khi cô ta đến công ty, hơn nữa… còn là thiết kế cho ảnh hậu, Lâm Mỹ Nhiên sẽ mặc lễ phục do cô ta thiết kế đến buổi họp báo.

Nghĩ đến đây, Nhậm Hoa liền trở nên rất kích động.

“Đương nhiên là muốn xem rồi!”

“Ở sảnh trưng bày trên lầu sáu, đi thôi”

Đinh…

Đúng lúc này cửa thang máy mở ra, hai người đi ra ngoài.

Lầu sáu là do Hàn Minh Thư kêu Tiểu Nhan tìm người trang trí, bởi vì đối với công ty thiết kế mà nói phòng trưng bày chính là một bộ phận không thể thiếu, đặt sản phẩm thiết kế hoặc là sản phẩm mới ở trong đó, bất cứ lúc nào cũng có thể cho khách hàng thưởng thức.

Trong phòng trưng bày trống rỗng, chỉ có một tác phẩm đó chính là tác phẩm do Nhậm Hoa thiết kế.

Lúc Nhậm Hoa nhìn thấy chỉ có một tác phẩm thiết kế đặt ở nơi đó, cô ta mở to hai mắt, che miệng mình lại, thiếu chút nữa là đã khóc thành tiếng.

Trời ơi!”

Cô ta thật sự quá kích động!

Đây là lần đầu tiên trong đời, trước kia lúc còn làm một mình, mặc dù là Nhậm Hoa cũng có một chút giải thưởng nhưng mà… từ xưa đến nay đều không có loại cảm giác này.

Tác phẩm của mình được người ta trưng bày!

“Kích động rồi?” Hàn Minh Thư quay đầu lại mỉm cười: “Sau này còn có rất nhiều cơ hội giống như vậy, cô phải bình tĩnh”

Nghe nói vậy, Nhậm Hoa có hơi ngượng ngùng nghiêng đầu qua chỗ khác, lúng túng nói: “Đối với tôi mà nói đây chính là lần đầu tiên, đương nhiên tôi sẽ kích động rồi, ngược lại là cô… cô đã có nhiều giải thưởng lớn như thế, chắc chắn nó không quan trọng.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi