TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

CHƯƠNG 454: CHỈ CẢM ƠN BẰNG MIỆNG CŨNG NHƯ KHÔNG

Tiểu Nhan và Nhậm Hoa ngồi nhìn cảnh tượng ấy, bọn họ đều sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch, trừng to mắt đầy ngạc nhiên.

Mọi chuyện xảy ra quá đỗi đột ngột, Hàn Minh Thư không ngờ rằng gót giày của mình đột nhiên lại bị gãy, xung quanh cũng không có gì có thể níu lấy, cô không khỏi ngã sang một phía.

Thậm chí cô còn đang nghĩ không biết lần này có bị đập trúng đầu hay không, chỉ có thể ôm chặt mặt và đầu của mình trong vô thức.

Bàn tay của cô vừa mới cử động đã được một người giữ chặt lấy.

Một giây sau, cô ngã vào trong lòng của Dạ Âu Thần.

“…” Giữa lúc kinh ngạc, Tiểu Nhan và Nhậm Hoa đều sững sờ, dường như vẻ mặt của bọn họ đều bị tạm ngừng vậy.

Hàn Minh Thư nghĩ rằng mình sẽ bị té đập đầu chảy máu, ai mà ngờ chẳng thấy đau đầu một chút nào mà lại ngã vào trong một lòng ngực ấm áp, hơi thở nam tính mạnh mẽ của Dạ Âu Thần bao bọc lấy cô, bàn tay đang giữ chặt cổ tay cô của Dạ Âu Thần chuyển sang ôm eo cô, một tay anh giữ cằm cô, ép cô ngẩng đầu lên nhìn mình.

“Không sao chứ?” Giọng nói của anh có vẻ sốt sắng, gương mặt hơi nhợt nhạt, xem ra anh cũng sợ hãi lắm.

Hàn Minh Thư vẫn còn thấy rùng mình, trái tim đập thình thịch, cô lắc đầu trong vô thức.

“Tôi, tôi không sao.”

Dạ Âu Thần nhìn cô một lúc, đột nhiên lại duỗi tay ôm cô vào trong lòng ngực của mình.

Bộp!

Vừa khéo vì hiệu ứng ánh đèn, bây giờ đèn đuốc trên khán đài đều tắt ngúm, bốn bề chìm trong không gian tối tăm.

Xung quanh rất mực im ắng, im ắng đến nỗi Hàn Minh Thư chỉ có thể nghe thấy tiếng tim mình đập, im ắng đến nỗi chỉ có thể nghe thấy nhịp tim của đối phương.

Cô được Dạ Âu Thần ôm chằm trong lồng ngực, hơi ấm trên người anh không ngừng lan tỏa sang người cô, nhanh chóng bao bọc lấy cô. Dạ Âu Thần càng ôm càng chặt, sức lực của anh như thể muốn làm gãy xương của cô.

Nhưng mà…Cũng không biết vì sao, đột nhiên Hàn Minh Thư lại đẩy anh ra.

Vào giây phút này, đột nhiên cô cảm thấy Dạ Âu Thần đang căng thẳng vì mình.

Khi nãy lúc anh ôm mình, gương mặt nhợt nhạt ấy chứng tỏ rằng anh căng thẳng vì mình.

Âm nhạc vang lên réo rắt, tiếng leng keng đặc biệt ấy rất rộn ràng, như thể dội thẳng vào trái tim của Hàn Minh Thư.

Người đang ôm cô cũng khựng lại, một hồi lâu sau mới cúi đầu xuống, dường như đôi môi mỏng của anh đang đặt nụ hôn lên đỉnh đầu cô.

Sự tiếp xúc rõ ràng ấy khiến cho giác quan của Hàn Minh Thư lập tức trở nên rõ ràng, cô đột ngột tỉnh táo, đến bây giờ mới nhận ra mình vẫn còn nằm trong lồng ngực Dạ Âu Thần, vừa nhớ đến lời anh nói với mình hồi trước, cô chỉ biết vùng dứt ra khỏi cái ôm của anh, giãy giụa khỏi lồng ngực anh.

“Cảm ơn anh Dạ.”

Hàn Minh Thư về chỗ ngồi của mình mà trong lòng vẫn còn thấy rùng rợn, rồi sau đó cô ảo não nhận ra không ngờ gót giày của mình lại bị gãy rồi.

Sao lại thế này? Chất lượng đôi giày mình mua lần này kém đến thế hay sao?

Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư mím môi, lúc cô ngẫm nghĩ xem gót giày gãy rồi thì phải làm sao, giọng nói trầm thấp của Dạ Âu Thần đã vang lên bên tai cô.

“Chỉ cảm ơn bằng miệng thì không có ích gì đâu.”

Hơi thở ấm áp ấy phả vào sau tai cô, Hàn Minh Thư âm thầm nhíu mày.

Cô cắn môi, giả vờ không nghe thấy Dạ Âu Thần nói gì cả.

Hoạt động bắt đầu diễn ra trên sân khấu, khán đài vẫn tối om, mọi người đều im lặng ngồi đấy, chắc hẳn Tiểu Nhan và Nhậm Hoa bên cạnh Hàn Minh Thư sợ lắm rồi, bởi thế bọn họ chỉ im lặng chứ không nói năng gì.

Nếu như không phải Hàn Minh Thư biết bọn họ vẫn còn ngồi bên cạnh mình, lần này có thể cô sẽ tưởng rằng chỉ còn có một mình mình ở đây!

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, khúc mở đầu của hoạt động trên sân khấu kết thúc, nơi này lại chìm vào trong sự yên tĩnh, Hàn Minh Thư ước tính thời gian trong đầu, bây giờ Lâm Mỹ Nhiên và Triệu Ý Như sắp bước lên sân khấu.

Nhãn hàng cho bọn họ lên sân khấu cùng một lúc, bởi thế lát nữa sẽ có kịch hay để mà xem.

Hàn Minh Thư không khỏi nhìn về phía Tiểu Nhan.

Hôm nay cô đến đây là để nhìn cảnh tượng Triệu Ý Như bị mất mặt, thế nhưng lại nhận được tin tức chiếc váy ấy đã được mua lại, bây giờ nó thuộc về Triệu Ý Như rồi, mặc dù Hàn Minh Thư không biết rõ nội tình.

Nhưng mà…Có thể đêm nay Tiểu Nhan sẽ thất vọng.

Khi tiếng nhạc vang lên, Triệu Ý Như và Lâm Mỹ Nhiên chậm rãi xuất hiện trên sân khấu, mỗi người một bên.

Để phối với chiếc váy ánh sao trên người Lâm Mỹ Nhiên, nhãn hàng đưa mẫu mã Tinh Thần đặc biệt nhất trong năm nay cho Lâm Mỹ Nhiên, còn mẫu của Triệu Ý Như lại được làm theo ước định ban đầu.

Tiếng kêu gào của người hâm mộ trên khán đài vang vọng, bầu không khí ở nơi này sục sôi đến đỉnh điểm.

Hình dáng của Triệu Ý Như và Lâm Mỹ Nhiên càng lúc càng hiện rõ bên dưới ánh đèn, Hàn Minh Thư nhìn thấy chiếc váy trên người Triệu Ý Như, màu sắc giống hệt như biển cả, hoàn toàn khác với bầu trời sao trên người Lâm Mỹ Nhiên.

Kiểu dáng khác nhau mà đều rất xinh đẹp.

Vào lúc này, có tiếng động lớn vang lên ở bên cạnh.

Tiểu Nhan đứng bật dậy từ trên khán đài, cô ấy nhìn chiếc váy trên người Triệu Ý Như với vẻ kích động, ánh mắt lấp lánh, sao lại thế?

“Ai vậy? Đột nhiên đứng lên làm cái gì?” Người ở đằng sau lầm bầm trách móc, Hàn Minh Thư vội vàng kéo Tiểu Nhan ngồi xuống.

Sau khi ngồi xuống, Tiểu Nhan vô cùng tủi thân, cô ấy trở tay ôm cánh tay của Hàn Minh Thư, tức đến nỗi cắn răng: “Minh Thư, sao lại như thế? Chiếc váy đó…”

Hàn Minh Thư đã nghe Lâm Mỹ Nhiên nhắc đến từ trước nên rất bình tĩnh, cô nói nhẹ nhàng: “Chuyện đã đến nước này, dù có vấn đề gì đi chăng nữa thì cũng phải đợi kết thúc rồi tính.”

Tiểu Nhan vô cùng tức giận, nhưng sau khi nghe Hàn Minh Thư nói như thế, cô ấy chỉ đành kiềm chế sự phẫn nộ trong lòng mình xuống, nhưng sau khi ngồi vào chỗ, tâm trạng của cô ấy vô cùng chán chường.

Tất nhiên Hàn Minh Thư biết bây giờ cô ấy rất tức giận, nhưng mọi chuyện tiến triển đến đây rồi, cũng không còn cách nào để thay đổi nữa cả, cô ấy chỉ nói khe khẽ: “Đừng giận, có chuyện gì thì lát nữa chúng ta tính.”

Đến lúc kết thúc, đèn đuốc bốn bề sáng trưng, tiết mục phỏng vấn bắt đầu.

Phóng viên đặt câu hỏi cho hai người bọn họ rồi chụp hình năm phút.

Nhân lúc đang lộn xộn, Tiểu Nhan nói một cách tức giận: “Sao lại thế? Rõ ràng chiếc váy đó đã được mua rồi mà? Sao lại nằm trên người cô ta? Rốt cuộc là có chuyện gì thế này? Minh Thư!”

Hàn Minh Thư nhớ đến những lời Lâm Mỹ Nhiên đã nói với mình, cô bèn nói cho Tiểu Nhan biết.

“Mọi chuyện là như thế đó, tớ cũng chẳng rõ mấy chuyện khác cho mấy.”

“Đm! Không thể nào! Hàn Đông đã mua chiếc váy đó kia mà, lẽ nào Hàn Đông tặng nó cho Triệu Ý Như à? Má! Mắt nhìn người của anh ta kém thế? Không ngờ lại tặng cho Triệu Ý Như?”

Hàn Minh Thư: “…Không phải là anh ấy, chuyện này hơi phức tạp, chúng ta xem sao đã rồi tính tiếp.”

Mặc dù Tiểu Nhan rất tức giận, nhưng nghe cô nói thế cũng không hỏi gì nữa, chỉ im lặng ngẫm nghĩ, nếu như đúng là Hàn Đông tặng váy cho Triệu Ý Như thì…Sau này cô sẽ không coi anh ta là nam thần nữa.

Nam thần sẽ không làm chuyện mất phẩm giá như vậy!

Tiết mục hỏi đáp trên sân khấu bắt đầu.

Có thể có ai đó giở trò quỷ quái, không ngờ lại hỏi Triệu Ý Như một vấn đề mang tính bùng nổ.

“Cô Triệu, tôi nghe nói hôm nay cô tham dự lễ ra mắt sản phẩm mới là vì cô yêu thích nhãn hiệu trang sức này, nhưng nếu như cô yêu thích nhãn hiệu trang sức đến như vậy thì sao cô lại mặc váy nhái super fake tham dự kia chứ?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi