TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

Dạ Y Viễn ngẩn ra, một lát sau bất đắc dĩ cười nói.

“Âu Thần đang trách anh cả tự ý nói chuyện hôn sự của cậu cho ông nội sao?”

Cái gì? Thẩm Cửu hoảng sợ, Dạ Y Viễn tự ý lên tiếng chuyện hôn sự của Dạ Âu Thần?

Dạ Âu Thần cười lạnh, không trả lời.

“Cậu cũng không nhỏ tuổi, hơn nữa chân cậu bị thương, cần tìm một người chăm sóc cậu, tôi đã tìm hiểu con gái nhà họ Thẩm, cho nên anh cả tự ý thay cậu nói chuyện hôn sự với ông nội, Âu Thần, cậu cần phải hiểu tấm lòng của anh cả.”

Thẩm Cửu vốn chỉ kinh ngạc chuyện Dạ Y Viễn tự ý lên tiếng chuyện hôn sự của Dạ Âu Thần, nhưng sau khi Thẩm Cửu

nghe được anh ta nói thì sắc mặt thay đổi, bản năng nhìn về phía Dạ Y Viễn.

Anh ta đã sớm điều tra con gái nhà họ Thẩm sao? Vậy không phải là… Anh ta biết cô là Thẩm Cửu sao?

Thẩm Cửu nghĩ như vậy thì đột nhiên nhớ tới lúc trước cô nói chuyện với anh ta thì anh ta vô tình gọi tên mình!

Lúc ấy Thẩm Cửu không hề phát hiện, bởi vì cô đã quen bị gọi là Thẩm Cửu cho nên…

Truyen.one chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.

Thẩm Cửu nghĩ vậy thì mồ hôi lạnh chảy ra.

Cô nhìn người đàn ông ngồi ở đối diện cười nhẹ nhàng, đáy mắt dịu dàng, anh ta đã sớm biết thân phận của cô, nhưng lại không hề vạch trần cô, hơn nữa còn có thể trò chuyện vui vẻ ở trước mặt cô.

Người đàn ông như vậy… Người đàn ông như vậy…

Thẩm Cửu càng nghĩ thì sau lưng càng rét lạnh, trên trán cũng chảy mồ hôi lạnh.

“Em dâu sao vậy?” Dạ Y Viễn chú ý đến tầm mắt của cô nên nhìn qua, thấy sắc mặt cô đột nhiên trắng bệch, trán toát ra mồ hôi lạnh, anh ta nhíu mày quan tâm nói: “Sao sắc mặt em bỗng nhiên kém như vậy? Có phải có chỗ nào không thoải mái hay không?”

Ánh mắt của anh ta vẫn dịu dàng, giọng nói cũng nhẹ nhàng như gió.

Nhưng người đàn ông như vậy…

Thẩm Cửu cắn môi dưới, cảm giác cả người rét run.

Dạ Âu Thần cũng chú ý tới phản ứng của cô, bản năng nhíu mày lại: “Người phụ nữ kết hôn hai lần, cô sao vậy?”

Thẩm Cửu giật khóe môi, run rầy nói: “Không, không có gì.”

“Không có gì thì cô toát nhiều mồ hôi

như vậy làm gì?” Dạ Âu Thần không vui nhìn cô, có phải người phụ nữ này đã quen nói dối, coi anh trở thành người mù hay không, chuyện xảy ra trước mắt mà cô còn nói dối.

Thẩm Cửu nghe vậy thì bản năng đưa tay lau mồ hôi trên trán, tay run rẩy: “Bụng, đột nhiên bụng tôi không thoải mai.

“Thẩm Cửu, cậu không sao chứ?” Hàn Mai Linh thấy sắc mặt cô không tốt thì cũng đứng lên quan tâm hỏi.

Tất cả mọi người nhìn cô làm cho Thẩm Cửu càng áp lực hơn.

Cô bỗng cắn môi dưới.

“Tôi chỉ… Không thoải mái, hay là tôi về trước đây.”

Thẩm Cửu nói xong thì đứng lên, sau đó không nhiều lời đi ra ngoài, tầm mắt khó hiểu của mọi người nhìn sau lưng cô.

Thẩm Cửu đi hai bước thì bỗng nhiên dừng lại, sau đó quay đầu nhìn Hàn Mai Linh một cái.

Hàn Mai Linh vừa đứng lên, Dạ Âu Thần lại di chuyển xe lăn trước: “Nếu vợ tôi không thoải mái, vậy thì làm phiền anh cả thay tôi tiếp đón cô Hàn.”

Hàn Mai Linh dừng bước lại.

Dạ Y Viễn mỉm cười: “Không thành vấn đề, Âu Thần đưa em dâu về trước đi, em dâu, hai người đi đường cẩn thận.”

“Được, được…” Thẩm Cửu trả lời lắp bắp, sau đó cô không yên tâm nhìn thoáng qua Hàn Mai Linh, cảm xúc của Hàn Mai Linh vốn sa sút, nhưng vẫn vẫy tay: “Không có việc gì, cậu không cần lo lắng cho tớ, hai người về trước đi.”

“Ừm.” Thẩm Cửu bước đi ở phía trước, lúc sắp xuống cầu thang thì Dạ Âu Thần gọi cô

lại: “Người phụ nữ kết hôn hai lần.”

Thẩm Cửu nghe vậy thì bước chân dừng lại, quay đầu lại khó hiểu nhìn anh.

“Cô đến đây.”



Thẩm Cửu giống như con rối ngoan ngoãn đi về phía anh: “Có chuyện gì sao?”

Dạ Âu Thần kiềm chế lửa giận của mình: “Phía trước là cầu thang.”

Thẩm Cửu nghe vậy thì quay đầu nhìn nhìn: “Tôi biết, có vấn đề gì sao?”

“Có vấn đề gì à? À, đúng vậy, có thể có vấn đề gì chứ?” Dạ Âu Thần cười lạnh ra tiếng: “Tôi đúng là không biết vợ mình định hãm hại mình? Hả?”

“…” Lúc này Thẩm Cửu mới phản ứng lại, cầu thang phía trước không có vấn đề gì với cô, nhưng Dạ Âu Thần là người bị thương, anh ngồi trên xe lăn nên không thể đi bằng cầu thang.

Thẩm Cửu nghĩ đến đây thì mới di tới đầy anh: “Tôi xin lỗi, vừa rồi tôi đang suy nghĩ cho nên quên mất, chúng ta đi vào thang máy thôi.”

Thẩm Cửu đầy Dạ Âu Thần về phía thang máy, lúc nãy ngón tay run rẩy đã tốt hơn một chút, không khí bên ngoài tươi mới, ở chung một mái nhà với Dạ Y Viễn làm cho Thẩm Cửu cảm thấy áp lực rất lớn.

Cô bỗng nhiên cảm thấy có lẽ Dạ Y Viễn không phải dịu dàng như vẻ bề ngoài, mà tính cách thật sự…

Cô không dám tưởng tượng.

“Vừa rồi vẻ mặt cô muốn nói lại thôi, sợ tới mức phát run, cô phát hiện chuyện gì ghê gớm sao?” Thẩm Cửu đang suy nghĩ thì Dạ Âu Thần ngồi trên xe lăn đột nhiên lạnh giọng hỏi.

“Không, không có.” Thẩm Cửu lắc đầu: “Vừa rồi bụng tôi không thoải mái, lúc

này… Đã tốt hơn nhiều.”

Cô vẫn chưa nghĩ kỹ có nên nói chuyện này cho Dạ Âu Thần hay không, dù sao Dạ Âu Thần giống như quả bom hẹn giờ, nói nổ là nổ, không chừng anh còn trở nên thần kinh.

Thẩm Cửu suy nghĩ nếu Dạ Y Viễn thật sự biết thân phận của mình thì vì sao không nói cho ông cụ Dạ chứ?

Theo lý thuyết anh ta và ông cụ Dạ cùng một phe.

Dạ Y Viễn, rốt cuộc là địch hay là bạn?

“A, một người phụ nữ không biết cách che giấu cảm xúc của mình trước mặt người khác, mà còn muốn nói dối?”

Giọng châm chọc của Dạ Âu Thần truyền đến khiến sắc mặt Thẩm Cửu thay đổi, nhưng cô vẫn cắn chặt răng.

Thang máy tới, Thẩm Cửu đẩy Dạ Âu

Thần vào trong.

Trong không gian nhỏ chỉ có bọn họ, hô hấp của Thẩm Cửu không ổn định, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Lúc trước… Vì sao anh muốn điều tra Thẩm Nhã?”

Dạ Âu Thần nghe vậy thì không nhịn được cong môi.

“Nhanh như vậy đã không nhịn được sao?”

Anh còn tưởng rằng cô nhịn rất tốt chứ. Thẩm Cửu nhíu mày: “Anh có ý gì?”

“Cô sợ người khác biết thân phận của mình sao?”

Thẩm Cửu nắm chặt tay, lúc trước anh đã điều tra Thẩm Nhã, sau khi cô gả vào nhà thì anh là người đầu tiên phát hiện cô không phải là Thẩm Nhã, Dạ Y Viễn tỏ vẻ mình đã điều tra, vậy chứng tỏ anh ta cũng biết.

Nhìn thế nào thì Dạ Y Viễn cũng không

giống như đồ ngốc.

Vậy… Anh ta cố ý để lộ tin tức cho Thẩm Cửu biết sao? “Lúc nãy anh cả nói trước khi cưới thì

anh ta đã điều tra Thẩm Nhã, vậy anh ta”.

“À ~“ Dạ Âu Thần cười lạnh ra tiếng: “Hiện tại cô biết đã quá muộn.”

Thẩm Cửu nghe vậy thì không nhịn được mở to mắt, giọng nói cao hơn một chút.

“Dạ Âu Thần, anh đã sớm biết rằng anh cả biết tôi không phải là Thẩm Nhã sao?”

“Nếu không thì sao?”

“Vậy… Vì sao anh ta không vạch trần tôi?” Thẩm Cửu cắn môi dưới, quả thực khó có thể tin được, Dạ Âu Thần đã nói sau này cho cô rời đi, nhưng Dạ Y Viễn lại không có, anh ta vẫn gọi cô là em dâu như bình thường, thân mật xoa đầu cô, nói

những lời ấm lòng đó với cô.

Rốt cuộc… Chuyện gì đã xảy ra?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi