TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

Lang An bị dọa lùi lại, sau khi tránh thoát một cú đấm đánh lén đó thì cảm thấy trái tim trào lên, ôm lồng ngực hoảng sợ: “Cậu Dạ, anh nếu như đánh chết tôi thì thật sự không có ai làm việc thay anh nữa đâu.”

Nghe thế, Dạ Âu Thần cười lạnh thành tiếng.

“Nhiều hơn một người không nhiều, bớt mình cậu cũng không thiếu.”

Lang An cảm thấy như nhiều mũi tên bắn vào lồng ngực của anh ta, tổn thương nói: “Cậu Dạ, tốt xấu gì tôi đi theo anh lâu như vậy, anh cứ tuyệt tình như vậy sao?”

Dạ Âu Thần: “… Biến!”

Một người đàn ông vậy mà làm bộ đáng yêu với anh, quá buồn nôn rồi.

Lang An thở dài, nhận mệnh xoay người ‘biến’ đi, suy nghĩ lại, anh ta đột nhiên quay đầu: “Đúng rồi, trợ lý Thẩm phải làm sao?”

Nghe vậy, Dạ Âu Thần nghĩ đến ánh mắt bướng bỉnh vừa nãy của cô, cô ngay cả mở miệng giải thích với anh cũng không có, anh tại sao phải để tâm đến cô chứ?

“Không quản.” Giọng nói của Dạ Âu Thần lạnh lùng, không có độ ấm.

Lang An lúc này lại cẩn thận xác nhận: “Thật sự không quản sao? Trợ lý Thẩm đang mang thai.”

Dạ Âu Thần nhíu mày, cắn răng nói: “Từ khi nào cậu quan tâm cô ta như thế? Có cần thưởng cô ta cho cậu hay không?”

Sắc mặt của Lang An sau khi nghe được lời đó thì lập tức thay đổi: “Cậu Dạ, tôi không có ý này, nếu cậu Dạ không quản, vậy tôi cũng không quản nữa.” Nói xong Lang An trực tiếp rời khỏi.

Trong căn phòng cực rộng chỉ còn lại một mình Dạ Âu Thần, Dạ Âu Thần hơi nheo mắt lại.

Hừ, người phụ nữ không biết sống chết, vậy mà đi theo anh đến đây, cô rốt cuộc muốn từ trên người anh tìm kiếm cái gì? Thật sự chịu sự căn dặn của ông cụ Dạ sao?

Chuyện khác, Dạ Âu Thần có thể không quản, nhưng duy nhất chuyện tìm cô gái đó, anh tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai cắt ngang hay ngăn cản. Gió đêm thôi qua, ánh đèn lấp lánh.

Dạ Âu Thần sau khi tắm rửa xong, dưới sự giúp đỡ của Lang An lên giường, Dạ Âu Thần nhắm mắt lại.

Tuy nhiên vừa nhắm mắt lại, bóng tối trước mắt lại xuất hiện gương mặt của một người phụ nữ, gương mặt nhỏ nhắn rõ nét của người phụ nữ đó chỉ bằng lòng bàn tay, đôi mắt giống như đáy hồ lạnh lẽo, nhưng sau khi tràn ngập nước mắt thì giống ngôi sao biển cả sáng đến chói mắt, đánh thẳng vào tâm linh của người ta.

Dạ Âu Thần bỗng mở mắt ra, đôi mắt đen láy đột nhiên trở nên đanh lại.

Đáng chết!

Anh sao đi ngủ lại nghĩ đến gương mặt của người phụ nữ đó?

Thẩm Cửu, người phụ nữ đó, rốt cuộc là có sức quyến rũ gì chứ? Vậy mà…

Nghĩ đến đây, tay của Dạ Âu Thần nắm lại vài phần, một lúc sau thì buông ra, anh ngồi dậy, gọi Lang An chuẩn bị rời khỏi.

“Cậu Dạ?” Tay của Lang An vừa ấn lên công tắc mở đèn, vừa muốn tắt đèn chính đi thì nghe thấy tiếng gọi lại của Dạ Âu Thần, không khỏi nghi hoặc quay đầu: “Sao thế?”

Đêm đã khuya rồi, trong một căn phòng trống không bên trong biệt thự, bên trong chỉ có một chiếc giường nhỏ và một cái ghế cùng một cái cửa sổ nhỏ, trừ những cái này ra thì cái gì cũng không có.

Buổi chiều sau khi Thẩm Cửu bị những người đó dẫn đến đây thì bị nhốt ở đây.

Mặc dù bọn họ không có làm gì cô cả, nhưng sức của đàn ông dù sao vẫn lớn, khi bắt cô đã khiến cánh tay của cô sưng lên, một mảnh xanh tím.

Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu liếc nhìn cánh tay của mình, đưa tay sờ, bèn đau khiến mức cô phải nhíu mày, cho nên dứt khoát thu tay lại, cơ thể nhỏ bé cuộn tròn trong góc giường.

Biệt thự này thật lớn…

Bên ngoài yên tĩnh, từ chiều đến giờ cũng không có ai đưa cơm cho cô, cô rất đói rất đói…

Thiết nghĩ những người đó đã đi rồi.

Vừa nghĩ đến trong biệt thự to lớn này chỉ còn một mình cô, dây thần kinh của Thẩm Cửu đều căng lên và trở nên sợ hãi.

Vì thế đại não đang hoạt động vào lúc này bắt đầu rối loạn, các loại hình ảnh khủng bố xuất hiện trong đầu cô.

Bụp—



Điện xung quanh đột nhiên biến mất!

Á!

Trong bóng tối, Thẩm Cửu hét lên một tiếng vì sợ, cơ thể vô thức cuộn tròn lại.

Vừa rồi đèn còn sáng, lúc này vậy mà hoàn toàn mất hết, Thẩm Cửu suýt nữa dọa đến ngất đi.

Cô… sợ tối!!!

Thẩm Cửu cắn môi dưới, muốn lên tiếng hỏi có ai không, nhưng lại không dám mở miệng, sợ hỏi rồi sau đó lại tuyệt vọng.

Cô ngồi dậy, trốn vào trong góc, cúi đầu vùi mặt vào đầu gối, nước mắt bất tri bất giác từ khóe mắt rơi xuống.

Bụp—

Trong bóng tối yên tĩnh, Thẩm Cửu hình như nghe thấy âm thanh gì đó vang lên.

Cả người cô mồ hôi nhễ nhại lông tóc dựng ngược, nín thở.

Bụp—

Lại một tiếng nữa, trong bóng đêm yên tĩnh này, từng âm thanh này giống như nhát búa sắc bén đánh vào trái tim của Thẩm Cửu, mỗi lần đều trí mạng.

Thẩm Cửu cảm thấy mình sắp đến bờ vực sụp đổ rồi, cắn chặt môi dưới của mình, hận Dạ Âu Thần!

Tên khốn này!

Cô thà để những người đó tra tấn cô hoặc làm cái gì đó, chứ không phải nhốt ở đây dày vò thần kinh con người như vậy, như thế quá đau khổ rồi!

Thẩm Cửu mới đầu còn có thể nghe thấy âm thanh, sau đó… dường như đã bị tê liệt, vậy mà âm thanh gì cũng không nghe được nữa, nước mắt không biết đã rơi bao nhiêu, đã không rơi nữa rồi, hình như đã khô rồi.

Dạ Âu Thần đến bên ngoài biệt thự nhìn bóng tối bao trùm cả biệt thự, giọng nói lạnh lùng: “Chuyện gì vậy?”

Mấy người canh cửa nhìn thấy Dạ Âu Thần đến, vội vàng bước tới báo cáo: “Cậu Dạ, đường điện trong biệt thự đột nhiên bị hỏng rồi, đã đang sửa chữa khẩn cấp rồi!”

Bởi vì căn biệt thự này là một trong các căn của cậu Dạ, bình thường rất ít khi đến đây, cho nên mọi người cũng đều tương đối lười biếng.

Đại khái đợi khoảng 2 phút, Dạ Âu Thần nhíu mày: “Đây chính là cái gọi là sửa chữa khẩn cấp?”

Sắc mặt của người đó ở trong bóng tối lập tức trở nên trắng bệch như ma: “Cậu Dạ, tôi gọi điện hỏi thử.”

“Bỏ đi!” Dạ Âu Thần trực tiếp hỏi: “Người phụ nữ buổi chiều đâu rồi?”

“Cậu Dạ, cô ta ở trong căn phòng nhỏ ở tầng 3, chúng tôi không biết xử lý cô ta như thế nào, cho nên… nhốt lại trước.” Nói xong, người đó liếc nhìn Lang An, Lang An gật đầu, không xử lý là đúng rồi.

Dù sao Dạ Âu Thần đáng lẽ giờ này đã đi ngủ rồi nhưng đột nhiên xuất hiện ở đây, mục đích chính là vì Thẩm Cửu, nếu như bọn họ thật sự làm gì với Thẩm Cửu, vậy mới là hỏng bét.

Chỉ là không ngờ, sau khi Dạ Âu Thần nghe thấy bọn họ nhốt cô trong phòng, hơi thở nguy hiểm trên người lại lộ ra: “Sau khi mất điện thì sao? Có ai đi xem không?”

Người đàn ông sững ra, lắc đầu: “Không, không có.”

Dứt lời, bầu không khí xung quanh trở nên rét lạnh, Lang An lập tức nhận ra điều gì không đó, nói ngay: “Cậu Dạ. Chúng ta đi lên.”

“Nhưng… điện còn chưa sửa xong, thang máy, căn bản không thể sử dụng.” Người đàn ông canh cửa nói xong, vô thức nhìn về chân của Dạ Âu Thần: “Cậu Dạ, sợ rằng…”

Lời đằng sau anh ta không dám nói, ai cũng biết chân què của Dạ Âu Thần là chỗ đau của anh, ở trước mặt anh nói lời này chính là tìm chết.

Dạ Âu Thần nhíu mày, Lang An lập tức đẩy anh đi nhanh vào: “Không sao, tôi là đại lực sĩ, tôi cõng cậu Dạ lên lầu!”

Nói xong rất nhanh rời khỏi tầm mắt của bọn họ, cách khá xa anh ta còn hét lên: “Các anh đừng lên theo, nếu không cậu Dạ nổi giận sẽ chém các anh.”

Mọi người nghe xong đều run bần bật, chỉ muốn cảm ơn Lang An đã đẩy Dạ Âu Thần đi, đâu còn dám đi theo chứ? Dù sao bọn họ vừa rồi đều chú ý luồng sát khí rét lạnh và mãnh liệt từ trên người của Dạ Âu Thần!!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi