TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI RỒI

Cô biết rằng đắc tội với người đàn ông này là một việc không hề khôn ngoan chút nào.

 

Vì vậy, khi có thể không đắc tội với anh, cô có gắng không đắc tội.

 

Ôn Lệ Thâm lập tức liếc nhìn căn phòng màu xám chất lừ của mình, trong đầu bắt đầu tưởng tượng nếu biến cả căn phòng thành màu hồng sẽ trở thành bộ dạng gì nưa.

 

Tô Hi tranh thủ cơ hội nói: “Tôi về phòng trước, xíu hẹn anh ở dưới lầu.”

 

Nói xong, Tô Hi đẩy cửa chạy ra ngoài.

 

Phía sau, Ôn Lệ Thâm hừ nhẹ một tiếng, cái gì mà căn phòng màu hồng, căn bản là cô đang tìm cách lấy cớ thoát thân.

 

Ôn Lệ Thâm đi xuống cầu thang, Tô Hi cô đã đợi anh ở cửa, và nhờ Tiểu Mễ đặt hộ cô chỗ trong một nhà hàng.

 

Ôn Lệ Thâm cầm chìa khóa đi ra, Tô Hi thì đợi anh lấy xe ra. Ôn Lệ Thâm trong gara thì đang phân vân không biết nên đi chiếc nào, thì một chiếc Bentley màu đen được lái ra, Tô Hi ngồi vào xe rồi nói cho anh biết địa chỉ.

 

Đến nhà hàng.

 

Tô Hi thường tới nơi này ăn, tại đây độ bảo mật cao hơn, rất nhiều minh tinh đều ưa thích những loại nhà hàng có độ bảo mật tốt hơn nhà hàng thường.

 

“Tô tiểu thư, cô đã tới, cô được đặt ở vị trí này.”

 

Người phục vụ chào cô rồi đi về hướng một loại vị trí gần cửa số.

 

Ôn Lệ Thâm hơi nhíu mày, người phụ nữ này sao không đặt trước một phòng riêng?

 

Cái này cũng chính Tô Hi bảo Tiểu Mễ đặt hộ cô. Cô không muốn ở một mình ăn bữa tối với người đàn ông này trong một căn phòng.

 

Trong trường hợp đó, cô nhất định sẽ ngạt thở chết mất, ngược lại trong đại sảnh lại náo nhiệt, càng thêm có không khí.

 

Vừa ngồi xuống Tô Hi đã gọi món, lần này cô gọi hai món ăn nhẹ, sau đó đưa cho Ôn Lệ Thâm, anh cũng chỉ vẻn vẹn gọi hai món, Tô Hi có chút kinh ngạc, không phải lúc nào anh cũng muốn ăn chết cô sao?

 

Sau khi gọi món xong, Tô Hi tròn xoe mắt nhìn xung quanh, đột nhiên cô ngạc nhiên thích thú nói với người đối diện: “Anh đoán xem tôi đã nhìn thấy ai?”

 

Ôn Lệ Thâm hờ hững nhìn vẻ mặt cầu kỳ của cô: “Ai?”

 

“Giám đốc của công ty chúng tôi!

 

“Tô Hi hưng phấn nói.

 

Sắc mặt Ôn Lệ Thâm lập tức căng thẳng lên, người con gái này chẳng lẽ đã phát hiện ra thân phận của anh?

 

Nhưng mà Tô Hi lại nhìn về phía sau, Ôn Lệ Thâm không khỏi quay đầu lại, liền nhìn thấy Ngô Đào, đương kim giám đốc tập đoàn Thiên Mộ, đang cùng vợ và con gái ăn cơm, đột nhiên nhìn thấy Ôn Lệ Thâm ngồi bên cửa sổ cũng dùng bữa.

 

Hắn lập tức cả kinh đứng người lên, muốn tới chào hỏi.

 

Ánh mắt của Ôn Lệ Thâm lập tức có chút cảnh cáo, ra hiệu hắn đừng có tới.

 

Tô Hi lúc này nhìn thấy ánh mắt của Ngô Đào, hai người đúng lúc chạm mắt nhau, cô không dám thất lễ.

 

Cô nói với Ôn Lệ Thâm: “Tôi sẽ đi chào giám đốc của tôi một câu.”

 

Ôn Lệ Thâm lập tức nhíu mày nói: “Không cần!”

 

Tô Hi không nghe lời anh nói, cô lập tức đi về phía Ngô Đào lễ phép và lịch sự nói với anh ta: “Xin chào, Ngô tổng. Tôi là Tô Hi, là nghệ sĩ của công ty ngài. Rất vinh dự được gặp ngài ở đây.”

 

Ngô Đào nhanh chóng đứng dậy và lịch sự đáp: “Xin chào Tô tiểu thư.”

 

Việc này làm cho Tô Hi thực sự kinh ngạc, Ngô tổng đứng lên chào cô, thế này quá Ẩ x ˆ À- nễ mặt cô rôi.

 

“Vậy tôi sẽ không quấy rầy ngài dùng cơm nữa.”

 

Tô Hi nói xong, cô gật đầu và mỉm cười với phu nhân ở bên cạnh, rồi quay về vị trí ban đầu của mình.

 

Gương mặt Tô Hi không giấu được vẻ phấn khích, kích động khi gặp được sếp lớn, ngày thường những người nghệ sĩ như cô hầu như không có cơ hội gặp.

 

Ôn Lệ Thâm nhìn vẻ mặt vui mừng của cô khẽ nheo mắt, nếu người phụ nữ này biết người ngồi trước mặt mình mới là ông chủ lớn của tập đoàn Thiên Mộ, cô sẽ phản ứng như thế nào?

 

Tuy nhiên Ôn Lệ Thâm vẫn không muốn nói cho ai biết về thân thế của mình, ngay cả cô anh cũng không muốn.

 

Bởi vì nếu anh nói ra thân phận của mình, thì cho dù người phụ nữ này có ấn tượng tốt với anh ta như thế nào, thì cũng phải xem anh với thân phận là tổng giám đốc của cô.

 

Nó là một loại tình cảm mang theo lợi ích, anh một chút cũng chẳng thèm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi