TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI RỒI

Nói xong, Khưu Lâm cúp điện thoại, nhưng sắc mặt lại thay đổi.

 

Đường Tư vũ trở về cũng tốt, khỏi phải cô đến lúc đó lại oán trách bà, cũng chỉ là về nhìn Đường Hùng lần cuối thôi mà.

 

Trên máy bay, Đường Tư Vũ nhìn đám mây ngoài cửa số không ngừng trôi sau lưng cô, nhưng cô vẫn cảm giác máy bay bay rất chậm, chắc vì trong lòng cô quá lo lắng.

 

Hình Liệt Hàn ngồi bên cạnh cô mà cả tâm trí cũng đổ dồn về phía cô, tất cả cảm xúc của cô đều lây sang anh cùng lúc, sự nôn nóng trong mắt cô cũng làm cho ánh mắt anh lộ ra vẻ lo lắng.

 

Người tiếp viên hàng không pha hai cốc cà phê đi tới, Hình Liệt Hàn cầm một cốc đưa cho cô: “Uống một ly cà phê để bình tĩnh lại. Còn tận tám tiếng nữa, em phải thật bình tĩnh lại. Lúc này, tất cả những gì em có thể làm là nghỉ ngơi thật tốt, về nước thì mới chăm sóc cha được.”

 

“Ừm! Ở đây có thể gọi điện thoại được không?”

 

Đường Tư Vũ quay sang hỏi anh.

 

“Làm sao à?”

 

“Tôi muốn… tôi muốn liên lạc với Mộ Phi, tôi muốn anh ấy gặp cha tôi trước!”

 

Đường Tư Vũ không yên tâm khi Khưu Lâm đang ở bên cạnh cha mình, mặc dù cô không có bát kì chứng cứ chứng minh Khưu Lâm có ý đồ xấu, nhưng cô có một loại vô cùng lo lắng.

 

Đôi mắt của Hình Liệt Hàn hơi nheo lại: “Em có chắc là muốn gọi cho anh ta không?”

 

“Chắc! Tôi muốn anh ấy đến bệnh viện gặp cha tôi trước, nếu không, tôi cảm thấy không ổn chút nào!”

 

Đường Tư Vũ thật sự hi vọng lúc này có người đến thay cô chăm sóc cha cho cô, mà Mộ Phi lại rất thích hợp.

 

Mộ Đường hai nhà lại có quan hệ lâu đời, Khưu Lâm chắc chắn sẽ không ngăn cản anh ấy khi anh ấy đến gặp cha mình, mặc dù cô ấy biết rằng Tô Hi có thể đang ở trong nước, nhưng Khưu Lâm vẫn luôn không thích bạn bè của cô, lỡ như bà ta không cho phép cô ấy gặp cha cô thì sao?

 

Cô nghĩ đi nghĩ lại, cô chỉ có thể làm phiền Mộ Phi một lần.

 

Mặc dù Hình Liệt Hàn không muốn để cô liên lạc với Mộ Phi, nhưng giò phút này, anh đã gạt tình cảm cá nhân sang một bên, yêu cầu cô tiếp viên hàng không lây điện thoại vệ tinh tới: “Điện thoại này có thể dùng.”

 

Đường Tư Vũ nhanh chóng nhận lấy và nói với anh: “Cảm ơn anhl”

 

“Đừng khách sáo với anh.”

 

Hình Liệt Hàn ngay lập tức nhăn mặt đáp lại.

 

Đường Tư Vũ sững sờ một giây, sau đó cúi đầu xuống, cô vừa bám số của Mộ Phi vừa suy nghĩ một chút.

 

Hình Liệt Hàn nhìn dãy số mà cô đã ghi nhớ trong lòng, trái tim anh như bị một sợi dây vô hình bóp chặt, cô còn nhớ rõ số của Mộ Phi sao?

 

Cô ấy có nhớ số của anh không?

 

“Alo!”

 

Giọng nói của Mộ Phi phát ra từ đầu dây bên kia.

 

“Mộ Phi là tôi! Cha tôi đang nằm viện, anh có thể đi gặp ông ấy được không? Tôi bây giờ đang trên máy bay trở về nước.”

 

Đường Tư Vũ nói cho Mộ Phi nghe.

 

“Bác trai nằm viện? Chuyện xảy ra khi nào?”

 

“Cha tôi được đưa đến bệnh viện vào buổi chiều! Tôi vẫn chưa hiểu rõ tình hình cho lắm, anh đến bệnh viện thay tôi trước được không?”

 

Giọng nói của Đường Tư Vũ như cầu xin.

 

Mộ Phi ở đầu dây bên kia lập tức nói: “Được rồi, Tư Vũ, đừng lo lắng, anh sẽ lập tức đến bệnh viện đây!”

 

“Chắc là cái bệnh viện ở gần công ty của cha tôi, anh đi đi!”

 

“Anh sẽ liên lạc với Y Y để xác định bệnh viện nào, rồi anh sẽ qua đó ngay lập tức.”

 

Giọng nói của Mộ Phi không chút do dự.

 

Đường Tư Vũ nghe điện thoại rồi trầm mặc vài giây, cô nói khẽ: “Mộ Phi, cảm ơn anhl”

 

“Đừng khách sáo với anh, em biết anh sẵn sàng vì em mà làm bắt cứ chuyện gì mài”

 

Giọng nói của Mộ Phi truyền qua microphone, trong cabin yên tĩnh vẫn có thể nghe được bên ngoài, Hình Liệt Hàn trực tiếp nghe thấy, anh ngồi bên cạnh sắc mặt căng thẳng lên.

 

Nhưng lúc này, dù có ghen đến đâu, anh cũng không thể nhúng tay vào, bởi vì anh biết rằng sự quan tâm của Đường Tư Vũ đối với Đường Hùng nhất định là việc quan trọng nhát.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi