Đường Tư Vũ cúp điện thoại, cô thở phào nhẹ nhõm, khi đưa điện thoại cho tiếp viên hàng không, quay đầu lại nhìn thấy Hình Liệt Hàn đang ngồi một bên với vẻ mặt khó chịu, cô cắn chặt môi không biết nên nói gì.
Lúc này, lòng bàn tay to lớn của Hình Liệt Hàn nắm chặt lấy tay cô có phần hơi bá đạo, anh cái gì cũng không nói, nhưng sự lo lắng của anh khiến Đường Tư Vũ có thể cảm nhận được.
Đường Tư Vũ chớp mắt nói với anh: “Tôi chỉ lo lắng cho cha thôi.”
“Anh không trách eml” Hình Liệt Hàn nói xong, nhẹ nhàng ôm lấy cô: “Tất cả đều vì muốn tốt cho bệnh tình của cha em mà.”
Nói xong, anh cúi đầu xuống hôn lên tóc cô: “Chuyện của em cũng là chuyện của anh.”
Trong bệnh viện, Khưu Lâm đang trông Đường Hùng đang bắt tỉnh thì đột nhiên có tiếng gõ cửa, Mộ Phi đẩy cửa bước vào, bà ta vô cùng sửng sốt, tại sao cậu ta lại đến?
Mộ Phi nhìn người nằm trên giường với mặt nạ dưỡng khí và một đống thiết bị đang hoạt động bên cạnh, không khỏi lo lắng hỏi thăm: “Cô à, chú có làm sao không ạ?”
Khưu Lâm lập tức giương lên một đôi mắt đỏ hoe, đau lòng lắc đầu: “Ông ấy hôn mê mãi không tỉnh.”
Nói xong, bà kinh ngạc hỏi: “Là Y Y gọi cháu sao?”
“Không, là Tư Vũ nhờ cháu đến.”
Mộ Phi đã xóa sạch mọi quan hệ giữa anh và Đường Y Y.
“Con bé không phải đang trên máy bay sao?”
Khưu Lâm tiếp tục nói: “Con bé và gia đình Hình Liệt Hàn đưa con trai đi du lịch.”
Khuôn mặt điển trai của Mộ Phi thoáng hiện lên vẻ sững sờ, hóa ra khi mà Đường Tư Vũ gọi cho anh là cô đang ở với Hình Liệt Hàn.
“Bác sĩ chính của chú nói gì ạ?”
“Ông ta yêu cầu chúng ta chuẩn bị tinh thần.”
Khưu Lâm nói xong, bà lại nhìn Đường Hùng, sau một đêm, sắc mặt của Đường Hùng càng trở nên xấu hơn, như thể ông ấy có thể chết bất cứ lúc nào.
Mộ Phi từ bên cạnh ngồi xuống ghé, nhìn Đường Hùng, nhưng vẫn là đang lo lắng, đồng thời cũng đang suy nghĩ một chuyện, tập đoàn Đường thị cũng là một công ty lớn, Đường Hùng thì đã hôn mê, cho nên toàn bộ quyền quản lý của công ty có rơi vào tay Khưu Lâm?
Mộ Phi không khỏi thầm lo lắng cho Đường Tư Vũ, Khưu Lâm kể cũng là một nhân vật quyền lực.
Thời gian trên máy bay chưa bao giờ khó khăn như vậy đối với Đường Tư Vũ, cho dù chỉ có một tiếng đồng hồ là đến sân bay quốc tế ở thành phố A, cô cũng cảm thấy quá là lâu.
Trong bệnh viện, bác sĩ thỉnh thoảng lại đến kiểm tra Đường Hùng, sắc mặt rất nghiêm trọng, Mộ Phi cũng ở trước giường cũng không rời đi nửa bước, Đường Y Y đi tới, cô còn tưởng rằng Mộ Phi đến thay mặt Đường Tư Vũ, trong lòng cô ngột ngạt vô cùng.
Đường Hùng vốn đang hôn mê đột nhiên có phản ứng, đang đeo mặt nạ dưỡng khí mà ho dữ dội, hơn nữa hai tay vẫn còn khả năng cầm nắm, tựa như có thứ gì đó chặn khí quản khiến ông không thở được.
Khưu Lâm giật mình, bà vội vàng nói với trợ lý bên cạnh “Mau gọi bác sĩ Lý qua đây, nhanh lên.”
Khưu Lâm bây giờ chỉ tin tưởng vào Lý Đức, vì vậy bà ta nhất định luôn yêu cầu Lý Đức đến trước để kiểm tra tình trạng của Đường Hùng.
Một lúc sau, Lý Đức vội vã chạy đến với hai trợ lý trẻ tuổi bên cạnh. Ông ta bước tới và tháo mặt nạ dưỡng khí của Đường Hùng ra. Đường Hùng nhắm mắt lại, sắc mặt tái nhợt vì ho quá nhiều, đột nhiên máu trào ra từ miệng, rồi ho cả ra máu.
“Trời ơi! Chuyện gì đang xảy ra vậy? Lão Đường bị sao vậy? Ông ấy bị sao vậy?”
Khưu Lâm sợ đến mức che miệng lại, lo lắng khóc nức nở.
“Đẩy bệnh nhân vào phòng mổ để phẫu thuật khẩn cấp.”
Lý Đức lập tức ra lệnh cho trợ lý. Lý Đức cũng có chút lo lắng không biết Đường Hùng có tỉnh lại hay không, anh ta phải cam đoan rằng trước khi Đường Hùng chết thì ông ta không được gặp bắt cứ ai.
Mộ Phi đứng bên cạnh cũng hoảng sợ, muốn giúp đỡ nhưng các bác sĩ đã có đủ, chỉ có thể đứng sang một bên nhìn Đường Hùng được đưa vào phòng phẫu thuật ở cuối hành lang.
“Lão Đường, lão Đường không được xảy ra chuyện gì cả!”
Khưu Lâm đứng ở cửa với vẻ mặt lo lắng.
Mộ Phi liếc nhìn bà ta, và anh cảm thấy Khưu Lâm không thực sự lo lắng hay buồn phiền gì cả, bởi vì ngoài biểu cảm và ngôn ngữ phóng đại ra thì đôi mắt của bà ta thậm chí một giọt nước mắt cũng không thấy chảy ra.
Khi Mộ Phi nhìn thấy Đường Hùng trong bộ dạng này, trong lòng vẫn có chút lo lắng, bước sang một bên, lấy điện thoại di động ra bấm gọi cho Đường Tư Vũ, anh nghĩ nếu cô đã xuống máy bay…nói không chừng có thể kết nối được.
Vừa đúng lúc, Đường Tư Vũ mới vừa xuống máy bay, khi đi qua lối đi, cô bật điện thoại lên, một lúc sau liền có cuộc gọi của Mộ Phi đến.
Tim cô thắt lại, nhanh chóng nhắc máy: “Alo! Mộ Phi!”