Khưu Lâm trước đây đã tiếp xúc với ông ta vài lần, lúc Đường Hùng còn sống, bà ta không dám thân thiết quá mức với người khác phái, nhưng bây giờ khác rồi.
Trong lòng Khưu Lâm sợ hãi Hình Liệt Hàn, Đường Tư Vũ có chỗ dựa vững chắc như vậy, mà Khưu Lâm bà ta lại lẻ loi một mình, Khưu Lâm chính là một kẻ tâm cơ, giỏi nắm bắt cơ hội, là một người phụ nữ lo xa tính rộng.
Vào lúc này, thấy Hình Nham đang nói chuyện với các doanh nhân, trong đầu Khưu Lâm vạch ra một kế hoạch, bà ta biết về bối cảnh của Hình Nham, sau khi li dị mười năm trước thì đến nay vẫn độc thân, tuy sắp năm mươi nhưng vẫn là một gã đàn ông thành công đầy mị lực.
Mà Hình Nham cũng là một gã đàn ông có dã tâm, chỉ dừng lại ở giới châu báu thôi ông ta không cam tâm, cái vòi của công ty đã sớm vươn vào cả lĩnh vực kinh tế và tài chính, Khưu Lâm vừa nhìn chằm chằm Hình Nham vừa tính toán về tương lai của bà ta.
Hình Liệt Hàn sớm hay muộn cũng sẽ giúp Đường Tư Vũ lấy lại Đường thị, đến cuối cùng cũng bị Hình Liệt Hàn lấy lại, không bằng bà ta tự lựa chọn người có thể leo lên, ít ra sau này có thể dựa vào, dù sao đời này cũng mới bỏ qua khoảng hai mươi năm, không thể độc thân cả quãng đời còn lại được.
Bà ta là phụ nữ, bà ta cần đàn ông, bác sĩ bình thường như Lý Đức căn bản không thoả mãn được bà ta, chẳng qua là lấy người yêu cũ ra an ủi một chút, mà trong thâm tâm Khưu Lâm khao khát một người đàn ông tản ra khí thế thành công, ở bên Đường Hùng mấy năm, dù việc tiền bạc không cần lo, nhưng thân thể lại hư không.
Hình Nham mới khoảng năm mươi, dáng người cao ngất, cám dỗ Khưu Lâm một cách mãnh liệt.
Bà ta cười quyền rũ, cầm chén rượu lên đi về phía Hình Nham.
Hình Nham hiển nhiên cũng chú ý tới vị phu nhân vừa mới mắt chồng này, một quả phụ một mình chống đỡ cả xí nghiệp lớn, trong lúc vừa nãy cùng bạn bè nói chuyện phiếm, ông ta vẫn luôn cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Khưu Lâm đang nhìn mình.
Là người đàn ông nhạy cảm, Hình Nham thấy được một vài thứ trong ánh mắt bà ta.
“Hình tiên sinh, đã lâu không gặp.”
Khưu Lâm trưng ra khuôn mặt mê người nhất mỉm cười.
Hình Nham nhìn thấy bà ta, việc đầu tiên là tỏ ý an ủi: “Đường phu nhân, tôi đã nghe nói chuyện của quý tiên sinh, vô cùng thương tiếc vì không thể đến tiễn đưa.
“Sinh lão bệnh tử là chuyện thường, chúng ta chỉ có thể cảm thán thế sự vô thường thôi, đêm nay tự nhiên cảm thấy cô đơn, ngài có thể mời tôi uống một chén được không?”
Khưu Lâm cười với Hình Nham hỏi.
Hình Nham tức khắc lấy hai ly sâm banh bên cạnh qua: “Đương nhiên, có thể mời phu nhân uống một chén rượu là vinh hạnh của tôi.”
Khưu Lâm và Hình Nham tán gẫu với nhau về phương diện châu báu, Khưu Lâm không ngừng tự ám chỉ bản thân cô đơn tịch mịch, mà Hình Nham cũng nắm lấy cơ hội, ông ta cũng muốn nhân dịp này chen vào, ông ta muốn đàn bà thì rất dễ, nhưng người giống Khưu Lâm nắm trong tay công ty mấy trăm triệu, Hình Nham vẫn chưa gặp bao giờ.
Ông ta nhìn thấy Khưu Lâm, giống như nhìn thấy tương lai tươi sáng của bản thân, ông ta phải dùng Đường thị trong tay Khưu Lâm làm bàn đạp, đưa ông ta lên đỉnh thành công.
Hai người mang theo mưu đồ tính toán, tự nhiên lại ăn khớp với nhau, bọn họ không ra khỏi khách sạn, chỉ ra khỏi bữa tiệc, ở phòng cao nhất, giao lưu đêm khuya.
Giờ phút này Khưu Lâm hưởng thụ lạc thú, đồng thời cũng tìm được chỗ dựa tương lai chắc chắn cho mình.
“Tiểu Lâm, em đẹp quá! Ai thấy cũng muốn đem về nhà! Chỉ trách Đường Hùng không đủ may mắn thôi.”
Hình Nham ôm bà ta nói.
Khưu Lâm lập tức nương theo lời ông ta nói, ngắng đầu cười hỏi: Vậy anh đồng ý cưới em về không?”
Hình Nham không ngờ bà ta lại thẳng thắn như vậy, ông ta cười nói: “Cái ghế Hình phu nhân của anh bỏ đấy đã lâu lắm rồi, cũng đến lúc cần một người phụ nữ ngồi vào rồi, Đường phu nhân muốn làm Hình phu nhân không?”
Vừa rồi Khưu Lâm được thoả mãn, nên bây giờ bà ta hoàn toàn không muốn từ chối Hình Nham, bà ta tin tưởng đưa tập đoàn Đường thị của mình cho Hình Nham, chỉ cần bà ta quản lí tốt, sau này nhất định sẽ không phải chịu khổ.
“Hình phu nhân nghe rất hay, chỉ cần ngài không có ý kiến gì! Em rất vui lòng ngồi vào vị trí Hình phu nhân của ngài.”
Khưu Lâm cười rộ lên.
Sáng sớm hôm sau, Đường Tư Vũ vẫn đến chỗ Trần Phong, ký tên xong, nắm được cổ phần của cô trong tay, Trần Phong cũng thở phào nhẹ nhõm, sau khi Đường Tư Vũ đi khỏi, hắn ta lập tức gọi điện cho Khưu Lâm, nói chuyện Đường Tư Vũ đến ký tên.
Khưu Lâm nhận điện thoại xong, bà ta ngồi ở ghế giám đốc của Đường Hùng, khoé miệng gợi lên nụ cười khẩy, Hình Liệt Hàn và Đường Tư Vũ vẫn nên buông tha việc tranh chấp di chúc đi thì hơn.
Việc kế tiếp bên phía Hình Liệt Hàn làm chắc là lấy lại tập đoàn Đường thị từ tay bà ta đi!
Khưu Lâm cười khẩy, trước khi Hình Liệt Hàn lấy công ty của bà ta, hẳn là nên kêu bà ta một tiếng thím trước đã.
Đến lúc đó, không phải trận chiến của Hình Đường, mà là nội chiến gia tộc họ Hình! Hai chú cháu đối đầu nhau, ta mỏi mắt mong chờ.