TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI RỒI

Cô ta biết, Mộ Phi cũng có ý định chịu trách nhiệm với cô chuyện đêm 5 năm trước, chỉ cần cô không dễ dàng bỏ qua chuyện này, Mộ Phi chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm và ở bên cô.

 

Hôm nay Đường Y Y đã dậy từ sớm make-up, lái xe đến trước cổng công ty của Mộ Phi. Cô đã từng là bạn gái của Mộ Phi nên việc cô đến đây cơ bản không ai dám ngăn cản cô.

 

Đường Y Y đi từ phòng khách vào thang máy, khi ra khỏi thang máy cô liền đi thẳng đến phòng làm việc của tổng giám đốc.

 

Tuy nhiên, rất nhanh sau đó có một cô trợ lý cười đon đả đến trước mặt cô chặn cô lại: “Đường tiểu thư, thật xin lỗi, Mộ tổng vẫn chưa đến công ty.”

 

“Tiểu Tiếu, bình thường tôi đối xử với cô cũng không tệ nhỉ! Hơn nữa, trước mặt Mộ Phi tôi còn nói tốt cho cô rất nhiều, vậy mà cô lại báo đáp tôi như thế này sao?”

 

Đường Y Y cười lạnh một tiếng. Cô biết Mộ Phi đang ở công ty, chỉ là không muốn gặp cô mà thôi.

 

Trợ lý tiêu Tiêu cười ngượng ngùng: “Mộ tổng thật sự không có ở đây ạ.”

 

“Có ở đây hay không, chẳng lẽ tôi không tự có mắt nhìn? Tôi tự đi vào xem là biết liền chứ gì.” Đường Y Y hất mái tóc dài, không thèm đêm xỉa đến sự ngăn cản của trợ lý, trực tiếp xông thẳng vào phòng làm việc của Mộ Phi.

 

Bỏ lại cô trợ lý ở đằng sau với gương mặt bất đắc dĩ, cô cũng biết là mình không thể ngăn cản nổi Đường Y Y.

 

Đường Y Y đi đến trước cửa văn phòng làm việc của Mộ Phi, gõ cửa vài tiếng rồi đây cửa đi vào. Trước bàn làm việc của văn phòng rộng rãi sáng sủa, Mộ Phi đang ký các văn kiện vừa được đưa lên sáng nay, ngắng đầu lên nhìn người con gái vừa đi vào, ánh mắt của anh cũng không có gì tức giận.

 

“Em đến đây làm gì?” Giọng nói của Mộ Phi vẫn được coi là ôn hòa.

 

Đường Y Y chính là thích sự ôn thuận nho nhã này của Mộ Phi. Anh vừa có tiền có quyền, vừa dịu dàng trí mạng, không hề có bộ dạng của công tử ấm, lại còn rất ít khi nổi nóng.

 

Đôi mắt đáng thương của Đường Y Y nhìn anh ta, vành mắt đỏ hoe, hít sâu một hơi nói: “Mộ Phi, em quyết định tha thứ cho hành động của anh tại buổi lễ đính hôn, em sẽ không so đo tính toán gì cả.

 

Em biết anh vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lí, em sẽ đợi anh, bao lâu em cũng đợi.”

 

Mộ Phi nhẹ thở dài một hơi: “Em đừng đợi anh nữa. Dù em có đợi bao lâu thì chuyện anh đã quyết cũng sẽ không thay đổi, anh cũng không muốn lãng phí thời gian của em.

 

“Em nguyện ý lãng phí thời gian vì anh.

 

Mộ Phi, em yêu anh nhiều thế nào chắc anh cũng biết. 5 năm nay, anh quan tâm chăm sóc em từng li từng tí, em vô cùng cảm động. Trừ anh ra, em sẽ không yêu thêm bất cứ người đàn ông nào khác nữa.” Ánh mắt Đường Y Y tràn đầy bi thương. Cô thực sự rất yêu Mộ Phi, cô đã yêu anh từ năm cô 16 tuổi. Lúc đó, đối diện trước tình cảm của cặp thanh mai trúc mã giữa anh và Đường Tư Vũ, cô đồ ky đến mức điên loạn.

 

Gương mặt anh tuần của Mộ Phi lộ ra sự kiên định: “Anh xin lỗi, anh chỉ coi em là một người bạn, một người em gái, chứ tuyệt đối không phải là người yêu.”

 

Nói xong, anh đứng dậy chuẩn bị rời đi.

 

Lúc anh đi qua người cô, cô lập tức ôm chặt lấy eo anh từ phía sau: “Nhưng em yêu anh, em không muốn làm bạn, cũng không muốn làm em gái của anh, em chỉ muốn làm người yêu của anh thôi.”

 

“Đừng tùy hứng như vậy nữa. Em đã tốn thời gian bên anh mất 5 năm rồi, em không thẻ lãng phí thêm thanh xuân của mình nữa.” Mộ Phi đưa tay gỡ tay của cô ra, xoay người, ánh mắt không còn vương chút tình cảm nào.

 

Con tim Đường Y Y như tan vỡ. Nó đã bị bóp nát một lần trên sân khấu của buổi lễ đính hôn, còn chưa lành lặn hẳn, vậy mà bây giờ, cô lại nghe thấy tiếng con tim mình tan vỡ lần nữa.

 

“Tại sao? Tại sao anh lại ghét em đến thế? Có phải là do Đường Tư Vũ đã trở về, tim anh lại có hình bóng của cô ta rồi phải không?” Gương mặt Đường Y Y tràn đầy sự căm hận chất vấn anh.

 

Mộ Phi hơi đau đầu: “Đừng hỏi nữa, đây là chuyện của anh, không liên quan đến bất cứ ai cả.”

 

“Là cô ta, chắc chắn là cô ta. Em biết chắc chắn là do cô ta mà ra. Đường Tư Vũ đã cho anh ăn bùa mê thuốc lú gì mà 5 năm trước anh không hề nhớ cô ta, vậy mà cô ta vừa về nước anh lại yêu cô ta rồi?” Lúc này, Đường Y Y kích động đến mức muốn xé xác Đường Tư Vũ ra thành trăm mảnh.

 

Mộ Phi nhìn cô ta, không muốn nói thêm gì nữa, quay lưng đi: “Anh đi ra ngoài có chút việc, em cũng đi về đi!”

 

Đường Y Y không cam tâm tình nguyện nhìn anh rời đi như vậy. Lúc anh đi vào thang máy, cô cũng vội vã đi theo, giống y như một cái đuôi vậy.

 

Mộ Phi nhìn cô ta, thực sự thấy đau đầu, thở dài: “Em đi theo anh làm gì?”

 

“Em yêu anh, em không cần biết anh có bằng lòng hay không, em cũng sẽ không rời xa anh.”

 

Mộ Phi bát đắc dĩ, thang máy vừa đến tầng đề xe, Đường Y Y nhìn thấy anh đột nhiên lại bám lên tầng phòng làm việc, cô ngạc nhiên hỏi: “Anh không đi nữa à?”

 

“Anh phải mở một cuộc họp gấp.” Vốn dĩ Mộ Phi muốn đi chọn đồ đạc mới để chuyển đến căn nhà ở trên tầng nhà Đường Tư Vũ, nhưng hiện tại Đường Y Y cũng ở đây, anh không muốn cô ta phát hiện anh ở tầng trên nhà của Tư Vũ.

 

Đường Y Y cảm nhận được anh rõ ràng đang muốn trốn tránh cô, cô vừa tức giận vừa không biết làm gì.

 

Mộ Phi trực tiếp mở một cuộc họp, còn Đường Y Y thì đợi anh ở phòng chờ, cô phải quần lấy anh cho bằng được.

Cả nhà đang đọc tại truyen.one nhé! Nếu đọc từ nguồn copy khác xin qua truyen.one đọc khích lệ nhóm mình hăng say lên chương nhé! Chúc cả nhà sức khỏe!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi