TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI RỒI

Cậu nhóc ngắng đầu lên nói với Đường Tư Vũ: “Mami, con với Daddy xuống đây mua pin, robot của con hết pin rồi ạ.”

 

“Ừm! Chúng ta về nhà thôi” Đường Tư Vũ dắt tay con trai đi lên phía trước, không thèm để ý đến người đàn ông đang tức giận ở đằng sau.

 

Đến trước cửa thang máy, Đường Tư Vũ dắt tay con trai đi vào bên trong, còn Hình Liệt Hàn đứng ở phía trước.

 

Cậu nhóc cảm thấy không khí có chút kì lạ. Ngắng đầu lên nhìn mẹ cậu rồi lại quay qua nhìn vẻ mặt không nói một lời của cha. Ý! Có cái gì đó không đúng nhaI “Mami, mami không chào daddy à?” Cậu nhóc nói với Đường Tư Vũ.

 

“Thân quen vậy rồi nên không cần phải chào hỏi nữa!” Đường Tư Vũ biết rõ lí do vì sao anh ta đờ mặt ra như kia nhưng cô không muốn cho con biết.

 

“Ai thân quen với cô?” Người đàn ông trước mặt chán ghét lên tiếng, quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng lạ thường.

 

chịu Lúc này Đường Tư Vũ coi như xác định, anh ta giận thật rồi, cô cũng không biết nên nói gì. Cũng đâu phải cô cố tình cùng Mộ Phi đi siêu thị, chỉ là vô tình gặp mặt, lẽ nào thế cũng trách cô ư?

 

Hơn nữa, cô thật sự không thích anh can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của mình.

 

Mộ Phi không phải người độc ác gì. Cho dù không là người yêu chẳng lẽ lại không thể làm bạn?

 

Lúc này, thang máy mở ra, Đường Tư Vũ căn cắn môi, dắt tay Tiểu Hi bước ra ngoài. Khi đi đến cửa, Hình Liệt Hàn quay sang nói với con trai: “Daddy sạc pin giúp con nhé!”

 

“Vâng!” Cậu nhóc đi theo anh vào nhà.

 

chịu Đường Tư Vũ vào nhà chuẩn bị vào nấu cơm tối, đồ chơi người máy của cậu nhóc cũng nhanh chóng được sửa xong. Cậu bé chơi rất vui vẻ, chỉ là cứ chơi mãi, cha cậu biến mát lúc nào không hay. Lúc nãy hình như cậu nghe thấy daddy đi tìm mami.

 

Cậu nhóc cười hihi, lúc này, cậu đương nhiên không nên đi làm phiền họ.

 

Đường Tư Vũ đang ngắt rau ở bồn rửa.

 

Đột nhiên, cô cảm thấy sau lưng mình có cảm giác bị chèn ép dữ dội. Cô quay lại thì thấy Hình Liệt Hàn đang xuất hiện ở cửa bếp.

 

“Xem ra lời cảnh cáo của tôi tối hôm qua chịu cô coi như gió thoảng bên tai rồi!” Anh hừ giọng.

 

Đường Tư Vũ vẫn không phản ứng gì. Đôi chân thon dài của anh tiến lên, trong phút chốc đã tiến lại gần cô, thân hình cao hơn cô một cái đầu ấy ép cô vào một góc bếp nhỏ hẹp khiến cô không thở nồi.

 

Thân hình cao lớn vạm vỡ ấy che cả ánh đèn, một không gian tối tăm bao trùm lên người Đường Tư Vũ.

 

“Anh…” Đường Tư Vũ tựa lưng vào bồn rửa tay, đứng trước mặt cô Hình Liệt Hàn ép chặt cô vào người mình, khiến cô vội vã ngắng đầu lên cảnh cáo anh: “Anh cút „ ra.

 

Vài giây sau, chiếc cằm nhỏ nhắn của chịu Đường Tư Vũ bị người đàn ông này bóp chặt, ngắng đầu cô lên bắt cô buộc phải nhìn thẳng vào đôi mắt nguy hiểm của anh.

 

“Cô đói khát đến mức đến người đàn ông của em gái mình mà cũng đi cướp hả?”

 

Giọng anh ta trầm thấp mang đầy vẻ giễu cọt.

 

Gương mặt nhỏ của Đường Tư Vũ bị bóp đến mức đỏ ửng, câu nói này như một cú đả kích lớn đâm vào tim cô, đây là câu nói cô không muốn nghe nhất.

 

“Anh nói linh tinh cái gì đấy?” Đường Tư Vũ tức giận. Nếu nói về cướp thì năm đó chính Đường Y Y mới là người cướp Mộ Phi từ tay cô.

 

chịu “Tôi đang nói gì chẳng lẽ cô lại không biết? Tôi không cho cô và hắn ta thân mật ở trước cửa nhà thì các người lại trốn đến siêu thị để tán tỉnh nhau. Đó là nơi tôi và con hay đến. Tốt nhất cô đừng để tôi mắt mặt.” Hình Liệt Hàn buông cằm cô ra, nghiêng người xuống rồi bá đạo buông ra lời cảnh cáo hống hách vào tai cô.

 

Trong phút chốc đầu cô trống rỗng. Người đàn ông này đang làm nhục cô. Ánh mắt nào của anh ta thấy cô đang tán tỉnh Mộ Phi? Hơn nữa, cho dù cô có quay lại với Mộ Phi thì có liên quan gì đến anh ta?

 

Anh ta dựa vào cái gì mà quản hết chuyện này đến chuyện khác?

 

“Được thôi! Theo ý của anh, ở gần nhà chịu chúng tôi không thể gặp mặt, vậy có phải ở xa một chút chúng tôi có thể nói lại tình xưa?” Đường Tư Vũ cố ý ngắng đầu lên khiêu khích anh.

 

“Cô dám?” Đôi môi mỏng của Hình Liệt Hàn thốt ra hai tiếng.

 

Đường Tư Vũ không hề sợ hãi ngước lên nhìn anh ta: “Anh cứ đợi xem tôi có dám hay không?”

 

Người đàn ông híp mắt, cả người áp sát lại người cô, hô hấp của Đường Tư Vũ có chút khó khăn, một giọng nói hung hăng phả vào mặt cô.

 

“Đường Tư Vũ, cô mà dám quay lại với Mộ Phi, tôi sẽ không tha cho cô đâu, cô nghĩ tôi không có cách gì ư? Cô hãy thử chịu nghĩ xem công ty của bố cô, rồi quyền nuôi con. Nếu cô dám phản kháng tôi, tôi sẽ lấy đi thứ quý giá nhất trong cuộc đời của cô.”

 

Nói xong, anh không thèm nhìn cô, quay lưng rời đi nhưng bóng lưng ấy vẫn tỏ ra tức giận.

 

Đường Tư Vũ nuốt nước bọt, không thốt lên được lời nào. Người đàn ông này thần kinh rồi!

 

Đồ thần kinh!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi