TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI RỒI

Đang trong giấc ngủ, ĐườngTư Vũ đột nhiên cảm thấy sự rung nhẹ của chiếc giường. Cô vô thức khua tay xuống. Cô ngủ cũng không phải gọn gàng, thường thích gác một chân lên chăn.

 

Vì thế lúc này, một chiếc chân nhỏ nhắn của cô cứ thế gác lên bụng của Hình Liệt Hàn, cả người Hình Liệt Hàn trở nên sững SỜ.

 

Tuy nhiên, người phụ nữ này chỉ gác lên thì thôi không nói làm gì, nhưng lại còn cọ cọ lên người anh.

 

Hình Liệt Hàn rất ít khi có cảm giác trống rỗng nhưng trong thời điểm này não anh thực sự thấy trồng rỗng, không biết phải làm gì.

 

Anh bực bội hừ một tiếng, cơ thể cứng đờ. Còn Đường Tư Vũ lại xem anh nhữ cái chăn, khuôn ngực mềm mại dán chặt vào cánh tay anh như chủ động muốn anh cảm nhận được sự đầy đặn của cô vậy.

 

Đôi chân thon dài lộ ra một cách kích thích trước mắt anh, nơi thần bí chỉ cách nửa bàn tay.

 

Hình Liệt Hàn không nhịn được cau mày, khóe miệng nhéch lên nụ cười gian xảo, cảm nhận sự chủ động nhiệt tình của người phụ nữ này.

 

Ở bên cạnh, cậu nhóc nằm ngủ rất ngoan, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng đổ mồ hơi vì hơi nóng.

 

Có lẽ lì vì cậu nhóc nằm ngủ ở bên cạnh!

 

Mặc dù bị người phụ bữ này trêu trọc nhưng Hình Liệt Hàn vẫn rất có gắng kiềm chế những suy nghĩ linh tỉnh với người phụ nữ này.

 

Chỉ có điều, giờ có muốn cũng không thể ngủ được nữa, cơ thể bị châm lửa mà không biết làm sao đề kìm nén xuống.

 

Nếu người phụ nữ này cứ tiếp tục ôm anh như vậy, chắc anh sẽ thức cho tới sáng mát.

 

Sáng sớm.

 

Ánh nắng sớm mai từ ngoài cửa số chiếu vào, chạy dài từ giường cho đến tầm mắt của người đang nằm trên giường. Có vài tia năng chói mắt chiếu thẳng vào gương mặt xinh đẹp của cô, mơn trớn khiến cặp lông mi dài của cô khẽ run lên, bắt đầu nhịp điệu đánh thức vào buổi sáng.

 

Đường Tư Vũ từ từ mở mắt, tưởng rằng đang ở phòng của mình, cô mơ màng nhìn xung quanh, định ngủ tiếp, nhưng, đợi chút.

 

Cô thấy khung cảnh căn phòng hình như có chút khác lạ. Đường Tư Vũ trừng mắt nhìn xung quanh, đây hoàn toàn không phải là cách trang trí của phòng cô. Đầu cô ầm lên một tiếng, bật người ngồi dậy quay đầu nhìn một lượt.

 

OMG, đây không phải là phòng của cô, hình như đây là phòng của Hình Liệt Hàn, hơn nữa, cô vẫn mặc quần áo tối qua khi đi ngủ nằm trên giường của anh ta.

 

Đường Tư Vũ nhìn con trai vẫn đang nằm ngủ bên cạnh, lập tức đập nhẹ vào đầu, ký ức cuối cùng là khi cô ngồi trên xe buồn ngủ đến mức thiếp đi.

 

Nhưng sau đó đã xảy ra chuyện gì?

 

Tại sao cô và con trai lại quay trở lại đây?

 

Cô không nhớ được một chút gì cả.

 

Nếu không phải cô tự đi bộ lên, thì chắc chắn là có người bế cô lên đây, vậy đó là ai? Là Hình Liệt Hàn hay là vệ sĩ của anh ta? Gương mặt nhỏ nhắn của Đường Tư Vũ ửng đỏ.

 

Dù có là ai đi chẳng nữa thì cô vẫn là bị đàn ông bề lên đây, cô làm sao có thể bình tình được?

 

“Dậy rồi?” Bất thình lình, một thân hình cao to với đôi chân dài mê người xuất hiện từ sau bức bình phong của phòng sách bước ra. Hình Liệt Hàn mặc bộ quần áo ở nhà màu trắng, tuy nhiên quần áo màu ấm cũng không thể che lắp được hơi thở lạnh lẽo toát ra từ người của anh.

 

Đường Tư Vũ lập tức đi xuống giường, gương mặt ửng đỏ hỏi nhẹ giọng hỏi: “Tối qua tại sao tôi lại ngủ trên giường của anh? Còn nữa, ai là người bề tôi lên đây?”

 

“Cô hy vọng là ai?” Hình Liệt Hàn nhíu đôi mày rậm, hỏi ngược lại.

 

“…là vệ sĩ của anh à?” Đường Tư Vũ tò mò hỏi, người đàn ông này từ trước tới giờ đều không thích cô, chắn chắn anh ta sẽ không bề cô lên đâu.

 

“Là tôi.” Anh thẳng thừng trả lời.

 

Đường Tư Vũ lập tức che miệng, gương mặt ngủ đẫy giấc trắng trỏe hơi ửng đỏ, mặc dù mái tóc có hơi lộn xộn nhưng gương mặt này vô cùng hấp dẫn.

 

“Vậy tại sao anh không đưa tôi về phòng của tôi?” Đường Tư Vũ chỉ muốn hỏi thêm câu nữa, rõ rang phòng hai người chỉ cách nhau một cánh cửa, vậy mà người đàn ông này lại không đưa cô về nhà của cô?

 

“Sao? Giờ đến cả giường của tôi cũng ghét bỏ à?” Anh ta hừ lạnh một tiếng, người phụ nữ này đang trách móc anh sao?

 

Đường Tư Vũ chớp mắt: “Tôi ngủ ở giường của anh, chẳng phải anh sẽ không có giường để ngủ sao?”

 

“Giường tôi to đến mức chứa được bốn năm người nằm, cô nghĩ tôi sẽ không có chỗ để nằm?” Hình Liệt Hàn cười có chút kỳ lạ.

 

Đường tư Vũ trừng to mắt, nhỏ giọng ngạc nhiên nói: “Tối qua anh cũng ngủ ở trên giường?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi