TỔNG TÀI BAO NUÔI CHIM HOÀNG YẾN GÃY CÁNH


Hiện tại Cố Mộng Diệp không biết chỉ vì lần bỏ nhà đi chơi, không khai báo với Thẩm Nhạc Thần hại y thức trắng cả đêm này chờ hắn, vì thế mà người nào đó ghim việc này trong lòng, không cho hắn bước khỏi cửa ra ngoài chơi với đám A Tần, cấm cửa Cố Mộng Diệp khiến ai đó khóc không ra nước mắt.
Trải qua vài ngày ở cùng với Triệu Thi thì Cố Mộng Diệp hay tin, cô gái nhỏ nhắn được coi là hôn thê của Thẩm Nhạc Thần, đã bị y cưỡng ép ‘đá’ về nơi sản xuất, tuy cô gái nhỏ không cam lòng nhưng cũng quay lưng rời đi, vì sao hả, đương nhiên là vì ở trong căn nhà này có thể thúc đẩy tình cảm đó, nhưng nó vô dụng với Thẩm Nhạc Thần, nhưng chủ yếu là ban đêm ngôi nhà quá đáng sợ rồi!
Còn một lý do khác mà Cố Mộng Diệp không biết, đó là vì Thẩm Nhạc Thần sau lần đi ăn với ông nội Thẩm đã nói thẳng ra với ông về việc đừng xen vào cuộc sống của y, nên vì thế mà ai đó mới có thể ở trong nhà Thẩm Nhạc Thần còn được bảo vệ dưới mí mắt của y.
Cố Mộng Diệp cũng được yên tĩnh một chút để dưỡng thương, nhưng chỉ vài ngày liền phải cùng Thẩm Nhạc Thần tham gia bữa tiệc của Khiêm gia.
Ngày hôm nay không biết Thẩm Nhạc Thần ăn trúng thứ gì mà lại không đi làm, chỉ chuyên tâm ở nhà với hắn, tới buổi trưa nắng gắt nóng đến chết người thì có một người lạ mặt đi vào, cùng với đó là rất nhiều người theo sau mỗi người bưng hai cái rương lớn để ở giữa sảnh, một vị phụ nữ ăn mặc xinh đẹp quý phái đi lên trước cúi đầu kính cẩn với Thẩm Nhạc Thần.
Vị phụ nữ mới tới mặc một chiếc áo sơ mi trắng và một chiếc váy công sở, trên khuôn mặt trưởng thành là một cặp kính bạc mỏng, cả khuôn mặt vô cùng hợp với mái tóc đen được cột hờ sau lưng, Cố Mộng Diệp nhìn người nọ đến ngẩng người.

“Thẩm tổng tôi đến lấy số đo”.
Thẩm Nhạc Thần gật đầu ra hiệu cho người phụ nữ có thể tiến hành, vì thế người phụ nữ xinh đẹp kia liền đi lại gần chỗ Cố Mộng Diệp đang ngồi, lịch sự nói.

“Chào ngài Cố, không biết tôi có thể mạo muội chạm vào ngài để lấy số đo không ạ?”.

Cố Mộng Diệp thấy người đẹp đương nhiên đầu óc liền trống rỗng, chỉ gật đầu rồi cho người ta lấy số đo của mình, Thẩm Nhạc Thần bên kia ngồi trên sopha vừa nhấp trà vừa đưa mắt nhìn Cố Mộng Diệp đang giương khóe môi cười ngờ nghệch.
Người phụ nữ vừa đo vừa đọc số cho trợ lý bên cạnh chép lại, sau khi đo xong liền cảm thán.

“Dáng người ngài Cố rất đẹp”.
Cố Mộng Diệp được khen còn chưa kịp cười cười nói ‘quá khen rồi’ thì bị người nào đó trên ghế sopha đối diện nói chen vào, giọng nói trầm khàn đầy vẻ quyến rũ nhưng lời nói ra đầy mỉa mai.

“Đương nhiên là phải đẹp rồi, chỉ có việc ăn nằm ngủ ở nhà thôi mà”.
Cố Mộng Diệp.

“…”.
Vị phụ nữ.

“…”.
Chỉ vì một câu nói có thể coi như đùa giỡn của Thẩm Nhạc Thần mà cả căn nhà rơi vào trầm lặng quỷ dị, mọi hành động, câu nói như bị ấn tạm dừng vài giây.
Thấy không khí rơi vào im lặng người phụ nữ lấy số đo cười trừ, muốn phá vỡ bầu không khí xấu hổ này nói.

“Dù sao vẫn là vóc người đẹp, có ai lười biếng mà dáng người lại đẹp như vậy đâu?”.
Cố Mộng Diệp.

“…”.
Thẩm Nhạc Thần giương cao khóe môi, gật đầu đồng ý.


“Cô nói đúng, lười biếng mà vóc người lại đẹp như vậy thì quả là thể chất đặc biệt”.
Cho hỏi là mấy người đang khen hay đang mắng vậy?!
Vừa lấy số đo xong, người trợ lý bên cạnh đã đi đến một cái rương, lấy rất nhiều bộ vest hàng hiệu ra ngoài cho Cố Mộng Diệp xem.

“Ngài Cố đây là những bộ quần áo phù hợp với số đo cơ thể của ngài, ngài có thể lựa chọn bộ nào ngài thích”.
Cố Mộng Diệp nhìn những bộ quần áo đắt tiền lại còn đẹp hợp gu hắn, đôi mắt màu nâu nhạt có chút phát sáng, hắn vội quay đầu lại nhìn người đàn ông đang nhấp một ngụm trà ngồi trên sopha.
Cố Mộng Diệp thật cao hứng, giọng cũng đầy sự lấy lòng.

“Thẩm Nhạc Thần! Tôi muốn hết những bộ quần áo ở đây có được không?”.
Chính là nếu ai đó lắc đầu Cố Mộng Diệp có thể bảo cho hắn vay tiền, để hắn mua hết đống này rồi làm việc trả tiền sau, nhưng hắn chính là ‘lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử’, người nào đó không những lắc đầu còn bảo.

“Lấy hết cũng được nhưng chọn một bộ để đi cùng tôi đến Khiêm gia, về sau nếu thích tôi lại bảo họ mang đến”.
Cố Mộng Diệp đã vui lại còn vui hơn, mắt nhắm tít lại cười vô cùng hạnh phúc, chạy đến ôm hết bảo bối vào lòng, rồi như một chú sóc nhỏ tha đồ về tổ.
Thẩm Nhạc Thần ngồi trên sopha đáy mắt có chút dịu dàng, bảo đám người bên kia có thể đi về.

Mãi đến khi Cố Mộng Diệp thử bảy bảy bốn chín lần các bộ đồ khác nhau, cảm thấy cái nào cũng ưng ý vì thế có chút sầu não…
Hắn ngồi khoanh chân trên giường, cau mày nhìn quần áo được đặt ngay ngắn trên giường, trầm tư suy nghĩ.

“Cái nào cũng đẹp, mặc cái nào đây? Hay mỗi tiếng mặc một lần?”.
Vì thế Cố Mộng Diệp rơi vào bế tắc, vội chạy ra ngoài nhờ sự giúp đỡ của ai đó.
“Thẩm Nhạc Thần! Phải làm sao đây!?”.

Cố Mộng Diệp chạy ra ngoài hành lang nhìn xuống người đàn ông đang cầm một xấp tờ giấy đọc chăm chú.
Thẩm Nhạc Thần ngẩng đầu lên nhìn, thấy chú sóc nhỏ vừa nãy còn đang tha đồ về tổ lại chạy ra ngoài, quần áo còn đang lộn xộn quần này áo kia, khuôn mặt đầy bế tắc nhìn y từ trên lầu xuống.
Thả tập tài liệu xuống bàn, Thẩm Nhạc Thần biết người này đang đắn đo cái gì rồi, vì thế đi lên lầu, cùng hắn vào phòng chọn đồ..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi