TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

“Tôi tin tất cả những gì cha tôi nói lúc còn sống, ngay cả khi cha tôi không cho tôi 20% quyền cổ phần, thì ông ấy cũng tuyệt đối sẽ đem phần của mẹ tôi trả lại cho tôi!

 

Chính là vì ông ấy yêu tôi, cũng yêu cả mẹ tôi.”

 

Đường Tư Vũ kiên định nói.

 

“Đường đại tiểu thư, nếu như cô có bắt cứ điều gì không tin vào bản di chúc này, có thể, cô muốn một câu trả lời khác, chúng tôi sẽ phối hợp với côi”

 

Trần Phong cũng đứng bên cạnh nói, ông ta và Khưu Lâm một khi có can đảm đưa ra bản di chúc này, hiển nhiên họ cũng đã chuẩn bị vẹn toàn đề làm điều đó.

 

Bọn họ không sợ bị điều tra ra.

 

Bởi vì trong bản di chúc này có cả dấu vân tay của Đường Hùng, cũng có cả chữ ký của ông ấy, tất nhiên chữ ký này cũng là giả do Khưu Lâm tận dụng thời gian 10 năm trời khổ luyện để bắt chước Đường Hùng, nét chữ ký ra giống khác gì chính tay Đường Hùng ký vậy.

 

“Bản di chúc này tôi sẽ không ký.”

 

Đường Tư Vũ cắn răng.

 

“Cô không ký cũng được, dù gì bọn tôi cũng ký rồi, cô chỉ không nhận được phần của cô mà thôi! À đúng rồi, luật sư Trần, không phải là có điều khoản bổ sung à?

 

Đọc tiếp đi.”

 

“Có một điều trong điều khoản bổ sung của ông Đường, nếu như người thừa kế 10 ngày vẫn không chịu ký tên, lúc đó coi như từ bỏ quyền thừa kế tài sản.”

 

Đường Tư Vũ tức đến sắp ngất xỉu, cô lúc đó, càng thấy rõ bản di chúc này là giả, cha cô tuyệt đối sẽ không lập ra điều khoản bổ sung như vậy.

 

“Luật sư Trần, photo cho chúng tôi một bản nội dung của di chúc, chúng tôi về suy nghĩ, sau đó mới quyết định ký tên!”

 

Hình Liệt Hàn lạnh lùng yêu cầu.

 

Trợ lý bên cạnh lập tức cầm ra bản photo đưa cho anh: “Đây là bản photo!”

 

Hình Liệt Hàn dắt tay Đường Tư Vũ nói: “Tư Vũ, Chúng ta về trước đi!”

 

Đường Tư Vũ thật sự giận đến sắp phát nỗ rồi, cô hít thở vài hơi thật sâu, mới chịu đi cùng với Hình Liệt Hàn, Hình Liệt Hàn nắm chặt tay của cô, quay sang nhìn cô: “Đừng lo lắng, chúng ta tìm hiểu trước nội dung của bản di chúc này đã.”

 

Đường Tư Vũ gật đầu, bây giờ chỉ có thể như vậy thôi.

 

Khưu Lâm nhìn Trần Phong, Trần Phong lén lút gật đầu với bà ta, tỏ ra ý không vấn đề gì cả! Khưu Lâm mới cảm thấy hài lòng cùng con gái rời đỉ.

 

Ngồi trong xe của Hình Liệt Hàn, Đường Tư Vũ không nhịn được bật khóc, cô căn chặt môi, trong lòng vô cùng phẫn nộ và căm uất.

 

Hình Liệt Hàn đưa tay qua, thay cô lau đi những giọt nước mắt đang rơi, anh trầm giọng nói: “Tư Vũ, đừng khóc nữa, cho dù tập đoàn Đường thị có bị Khưu Lâm chiếm được thì em yên tâm,sớm muộn gì anh cũng sẽ cướp cả tập đoàn Đường thị về, trả lại cho eml”

 

Giọng nói của Hình Liệt Hàn chắc chắn vững vàng, giống như một lời hứa đanh thép.

 

Đường Tư Vũ hai mắt ngắn lệ, hơi trừng lớn nhìn anh, không biết nên nói thế nào.

 

“Giờ em chỉ cần làm một việc thôi, đó là ở bên anh, sau này để anh cưng chiều em, bảo vệ em, chăm sóc cho eml” Giọng nói của Hình Liệt Hàn mang theo vài phần cần thận thăm dò.

 

Suy cho cùng thì anh cũng không dám chắc chắn Đường Tư Vũ sẽ quyết định dựa vào anh.

 

Đúng là Đường Tư Vũ nói không nên lời, cô cảm động vì câu nói vừa rồi của anh, cô chưa bao giờ nghĩ rằng vì lấy lại thứ thuộc về mình mà ở bên anh.

 

“Anh cho em thời gian suy nghĩ, nhưng em cần biết, dù em không ở bên anh, thì anh cũng sẽ lấy tập đoàn về lại cho em.”

 

Hình Liệt Hàn nghiêng người, môi đặt ở bên tai của cô, giọng nói vẫn kiên định như sắt đá.

 

Đường Tư Vũ ngừng khóc, cô xoay người lại, không chút do dự lao vào trong lòng anh, ôm chặt lấy thắt lưng của anh, chôn mặt vào trong ngực anh, giọng khàn khàn trả lời: “Em bằng lòng ở bên anh.”

 

Hình Liệt Hàn ngay lập tức mừng như điên, cô đồng ý rồi?

 

Đây chắc chắn là chuyện đáng làm anh phấn khích.

 

Hình Liệt Hàn siết chặt cánh tay, ôm chặt lấy cô gái nhỏ bé trong ngực, đôi mắt màu bạc đầy sủng nịnh của anh nhìn vào những sợi tóc của cô, anh lại càng thêm vui sướng, sự việc diễn biến như thế này, cũng chỉ có thể đè nén dưới đáy lòng.

 

Tâm trạng vừa rồi của Đường Tư Vũ tràn đầy căm phẫn và bát lực, nhưng bây giờ, tựa đầu vào trong ngực của người đàn ông này, tâm trạng đè nặng vừa rồi giống như dòng nước rút, trên người Hình Liệt Hàn cho cô cảm giác không sợ bất kỳ thứ gì tìm tới nữa.

 

“Được, giờ chúng ta về, anh gọi luật sư của anh đến xem di chúc của em, xem có thể tìm ra sơ hở nào không.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi