TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

Đường Tư Vũ thực sự cạn lời, cô không thể không nhìn theo cho đến khi cậu nhóc đi vào trong nhà Hình Liệt Hàn vì ở bên ngoài là hành lang, trong thang máy lúc nào cũng có người ra người vào, rất không an toàn.

 

Lúc cô chuẩn bị đóng cửa, Hình Liệt Hàn hỏi: “Mai cô có ở nhà không?”

 

“Làm gì?” Đường Tư Vũ nhìn anh ta với ánh mắt không chút tốt đẹp gì.

 

“Tôi quyết định ngày mai sẽ lắp thêm một cái cửa nối liền giữa hai nhà.”

 

“Cái gì? Không được, tuyệt đối không được, tôi không muốn thông nhà với anhI”

 

Đường Tư Vũ sắp phát điên lên, người đàn ông này quá coi trọng bản thân anh ta rồi!

 

“Để con trai tôi sau này có thể đi lại an toàn, không được cũng phải được.” Anh đề lại một câu rồi đóng chặt cửa.

 

Đường Tư Vũ hít sâu, cảm giác toàn thân đang muốn bùng cháy, anh ta có quyền gì mà đưa ra quyết định với nhà của cô?

 

Dù cho có muốn để con trai đi lại an toàn thì cũng không thể nối thông hai nhà như thế được!

 

Tối hôm nay, Đường Tư Vũ đã đi ngủ trong sự bực tức.

 

Khoảng 8 giò sáng, chuông cửa nhà Tư Vũ reo lên, cô vội dậy mặc quần áo ra xem ai đang nhấn chuông. Hóa ra là Liệt Hàn. Cô hỏi: “Đưa con đi chưa?”

 

Anh gật đầu. Đi cùng anh là ba người nhân viên thi công, tay họ đang cầm các vật dụng sửa chữa.

 

“Này, các người… Hình Liệt Hàn. Tôi nói rồi, không được đập phá nhà tôi. Anh nghe rõ không. Không được.” Tư Vũ như muốn phát điên.

 

Hình Liệt Hàn chỉ tay về phía một bên tường: “Chính là chỗ này, bắt đầu đi!”

 

“Này, Hình Liệt Hàn… Anh…” Cô sắp tức đến chết mắt thôi. Máy người này có ý gì?

 

Thân là chủ nhà cô còn chưa lên tiếng, vậy mà họ dám động thủ như thế.

 

“Lẽ nào cô muốn sau này con cứ chạy qua chạy lại vậy à? Xảy ra chuyện gì thì sao?”

 

“Tất nhiên là tôi không mong chuyện đó xảy ra nhưng mà ai kêu anh xông vào nhà tôi như này. Anh mà không chuyển đến khu này thì liệu con có phải chạy qua chạy lại không?”

 

“Dù gì tôi cũng vào rồi. Cánh cửa này nhất định phải thông.”

 

“Tôi không đồng ý.”

 

“Ù… Ù…” Anh công nhân bắt đầu khoan.

 

Tư Vũ không chịu nổi âm thanh này. Cô bịt tai lại rồi hét to vào Liệt Hàn: “Được.

 

Tôi cho anh một ngày. Nếu anh làm không xong, tôi sẽ không cho phép anh tiếp tục làm đâu.”

 

Nói xong, cô vào thu dọn túi xách và những đồ dùng quan trọng. “Tốt nhất là anh nên cần thận trông coi nhà tôi, chiều nay tôi sẽ quay về.”

 

Liệt Hàn chỉ nhìn cô đi mà không nói một lời, để thợ tiếp tục làm.

 

Cô xuống lấy xe, tuy nhiên cô lại không biết mình nên đi đâu.

 

Lúc này, cô mới nhớ ra, hôm nay là ngày đính hôn của Mộ Phi và Y Y. Vì người đàn ông đáng ghét này mà bây giờ trong đầu cô lúc nào cũng xuất hiện hình bóng của anh. Ngay cả lễ đính hôn của họ, cô cũng không buồn nghĩ tới.

 

Có phải kiếp trước cô đã nợ gì anh ta không?

 

Cô quyết định đến một trung tâm thương mại gần đó chờ đến giờ đi đón con. Dù sao, bây giờ ở nhà cũng rất ầm ï, nên cô không muốn quay lại.

 

Đường Tư Vũ có chút giống như nằm mơ lại lấy tấm hắc thẻ kia ra nhìn một chút, nghĩ đến nàng hiện tại đem theo 100 triệu như nữ phú hào, cái cảm giác này có chút khó tin.

 

Cô ngồi tại quán cafe quen thuộc mà lúc này đang biểu diễn từ khúc. Cô chăm chú coi đến mức như mất hồn. Đột nhiên điện thoại rung lên. Cô giật mình vì đó là số của người lạ.

 

Cô vẫn rất lịch sự chào hỏi: “Alo, xin hỏi ai vậy ạ?”

 

“Đường Tư Vũ, chị thật là không cần mặt mũi gì. Chị đã nói gì với Mộ Phi? Chị lén gặp anh ấy sau lưng tôi khi nào?” Y Y khóc lớn.

 

Tư Vũ không hiểu chuyện gì đang diễn ra : “Cô đang nói gì thế?”

 

“Tôi nói gì à? Mộ Phi vừa hủy hôn với tôi rồi. Nhất định là do chị, chị đã âm thầm sau lưng tôi nói gì với anh ấy, khiến anh không muốn cưới tôi nữa. Đường Tư Vũ, tôi hận chị.”

 

Đến lúc này Tư Vũ mới hiểu. Hóa ra là Mộ Phi đã hủy hôn với cô ta. Nhưng chuyện này có liên quan gì đến cô : “Mộ Phi không lấy cô thì cô tìm tôi làm gì? Tôi và anh ta đã kết thúc từ năm năm trước rồi.”

 

“Chị bớt trồn tránh trách nhiệm lại đi. Anh ấy vừa nói rõ là trong tim anh luôn chỉ có một mình chị. Có phải chị đã nói gì với anh ấy hay không? Chắc chắn chị nói xấu gì tôi, tôi hận con người độc ác như chị.”

 

“Vô vị.” Tư Vũ thốt lên rồi lập tức tắt điện thoại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi