TỔNG TÀI ĐẠI ÁC MUỐN CẮN TÔI

Vì hai chữ “anh sợ” đơn giản thốt ra từ miệng của Phi Vũ mà Mộc Thuần phải đổi ý. Cô gọi điện thoại cho Vương Cẩm muốn nói về chuyện này, nhưng cả buổi hôm đó không gọi được cho cô nàng, đến đêm thì cô bận việc, ra biển kiểm tra mấy cái bẫy mình đặt, về nhà phải ngủ sofa, mệt muốn chết, kết quả là tận sáng hôm sau mới có cơ hội gặp lại bạn tốt.

Vương Cẩm hôm nay lái xe đến đón Phi Vũ, mặc dù nhà cô nàng chỉ cách nhà Mộc Thuần có ba con phố. Vừa vào nhà và ngồi xuống, Vương Cẩm đã cười khoe:

“Chiếc xe bên ngoài là bố tớ mới mua đó, dù là xe cũ thôi nhưng tốt lắm.”

“Chúc mừng cậu.” Mộc Thuần mang trái cây ra đãi bạn tốt, sau đó ngượng ngùng nói: “Về việc hôm qua, tớ có gọi để nói lại với cậu nhưng không gọi được, có vẻ như Phi Vũ không muốn chuyển đi.”

“Không muốn? Sao thế?” Vương Cẩm vừa mới đưa tay định lấy một quả nho cho vào miệng thì dừng giữa không trung, mắt mở to.

Nếu hỏi lý do là gì thì Mộc Thuần cũng không rõ:

“Chắc có lẽ anh ta quen ở với tớ rồi?”

“Cậu mới nhặt được anh ấy mấy ngày trước thôi mà nhỉ?” Vương Cẩm cười cười. “Trước lạ sau quen, cậu cứ để anh ấy sang nhà tớ cho tiện, nhà tớ vừa hay có phòng dư của em trai vừa chuyển lên thành phố học.”

“Vấn đề không phải là vậy.”

Thấy Mộc Thuần tỏ vẻ khó xử, Vương Cẩm có chút không vui:

“Chứ vấn đề là gì? Tớ đã nói với ba mẹ là dẫn bạn trai về ra mắt rồi, cậu mà đổi ý thì xong đời tớ mất.”

Lời này làm Mộc Thuần nhăn mày:

“Cậu nói dối họ làm gì? Phi Vũ vốn đâu phải bạn trai cậu.”

“Thì dù sao cũng cần một lý do để đưa anh ấy về nhà tớ mà.” Vương Cẩm hơi rụt cổ, lè lưỡi. Cô còn nói với mẹ hoàn cảnh của Phi Vũ nữa, rằng anh là con trai của tài phiệt trốn nhà ra đi, nếu không nói thế thì còn lâu gia đình mới đồng ý cho cô đưa anh về.

Không biết vì lý do gì, Mộc Thuần cảm giác bạn của mình sau khi đi học đại học ở thành phố và đi thực tập về thì có chút khác trước kia. Có cảm giác hơi tâm cơ? Cô thẳng thừng cho bạn tốt một lời khuyên:

“Vương Cẩm, cậu phải hiểu chúng ta và Phi Vũ không phải người của cùng một thế giới.”

Chỉ sợ một ngày Phi Vũ nhớ ra mọi chuyện sẽ khinh thường họ vì đã tính kế muốn bấu víu quan hệ với anh. Mộc Thuần là một người phụ nữ thông minh, thích an phận, cho nên sẽ không giống như Vương Cẩm tính toán lên người Phi Vũ.

Bị nhìn ra ý đồ, Vương Cẩm cũng không giận mà bình tĩnh nói:

“Cậu thật sự quá đơn thuần, giống như tên cậu vậy. Phải biết đây là cơ hội tốt để đổi đời đó!”

“Cậu muốn làm gì?” Mộc Thuần lạnh mặt, cô đâu cần đổi đời, cuộc sống hiện tại cũng đã tốt lắm rồi.

“Tớ chỉ đưa anh ấy về nhà bồi đắp tình cảm, yên tâm, sẽ không làm gì quá đáng đâu. Nếu còn xem tớ là bạn thì để anh ấy đi với tớ đi.”

Nghe bạn mình nói thẳng ra kế hoạch bồi dưỡng tình cảm với Phi Vũ như thế, Mộc Thuần bật cười:

“Cậu nói cái này mà không chút ngại ngùng luôn nhỉ?”

“Trước giờ tớ chưa từng giấu gì cậu mà.”

Thật thà là một đức tính tốt, nhưng Mộc Thuần cảm thấy việc Vương Cẩm nói huỵch toẹt ra âm mưu của bản thân với cô chẳng phải chuyện hay ho gì. Cô không muốn dính vào chuyện này.

Mộc Thuần quay vào trong gọi Phi Vũ một tiếng rồi mới nói với Vương Cẩm:

“Chuyện này tớ không quyết định được, cậu thử nói chuyện với Phi Vũ đi.”

Nghe giọng cô, Phi Vũ liền vui vẻ xuất hiện. Nhưng khi nhìn thấy Vương Cẩm thì mặt mũi lập tức xị xuống, đêm qua không được ngủ cùng vợ nên giờ anh vẫn còn buồn bực, người này lại tới nữa? Chưa đợi cô nàng nói gì, anh đã chủ động mở miệng:

“Tôi thích ở đây, sẽ không đi đâu hết.”

Vương Cẩm nhẹ giọng dụ dỗ:

“Anh đừng vội, tôi giúp anh tìm người nhà được không?”

“Không tìm.” Phi Vũ cứng đầu cứng cổ, trước thái độ mềm mỏng của Vương Cẩm, anh vô cùng dứt khoát đi qua trốn sau lưng Mộc Thuần, đưa tay ôm eo cô rồi nói: “Cô ấy là người nhà của tôi.”

Mộc Thuần bị câu nói của anh làm cảm động, không nói nên lời, môi cũng mím chặt lại. Mặc dù anh nói lời này khi đang tinh thần đang bị ảnh hưởng, nhưng vẫn là người đầu tiên nhận cô làm người thân như thế. Chỉ bằng một câu này, cô quyết định phải giữ anh ở lại cho đến khi cảnh sát điều tra được thân thế của anh. Cô nhìn Vương Cẩm rồi nói:

“Cậu xem, Phi Vũ không chịu đi, tớ cũng không ép được.”

Sắc mặt của Vương Cẩm tối sầm lại, cắn môi rồi nói:

“Tớ hiểu rồi.”

Trong lòng Vương Cẩm không tin Mộc Thuần tốt bụng đến nỗi giữ Phi Vũ lại chỉ vì anh ta đáng thương hay gì đó, rõ ràng cũng đang nhắm đến thân phận thật sự của anh ta. Nhưng mà, lúc này cô nàng không thể quá miễn cưỡng.

Vương Cẩm giữ chặt túi xách để kiềm chế cơn giận đang sôi trào:

“Vậy thì tớ không ép nữa, dù sao cũng kết thúc kỳ thực tập rồi, trước khi lên làm nhân viên chính thức tớ sẽ thường xuyên đến tìm cậu đi chơi.”

“Ừm.” Mộc Thuần gật đầu. “Lúc nào đến nhớ gọi trước cho tớ biết, tớ sắp xếp thời gian.”

Hai người nói đôi ba câu khách sáo, Vương Cẩm mới chào tạm biệt rồi ra ngoài. Cô nàng tiếc nuối nhìn Phi Vũ đang đứng bên cạnh Mộc Thuần thêm lần nữa mới lái xe rời đi.

Vương Cẩm đã nhìn thấy sợi dây chuyền trong ngực Phi Vũ, mặc dù mấy năm nay ở thành phố chưa từng được trực tiếp chạm vào các loại đá quý đắt tiền, chỉ đứng nhìn chúng từ xa thôi nhưng trí nhớ của cô nàng rất tốt. Cái thứ đính trên sợi dây chuyền kia ắt hẳn là một viên kim cương xanh, phải biết giá trị của thứ này có thể mua được hơn một trăm chiếc lamborghini, thậm chí có tiền cũng chẳng mua được, vậy thì thân phận của anh ta chắc chắn rất cao quý!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi