TỔNG TÀI KẾT HÔN CHỚP NHOÁNG: CÔ VỢ NGỌT NGÀO MUỐN CHẠY TRỐN

"Sao động tác của cô chậm chạp thế? Nhìn sơ yếu lý lịch của cô vậy mà cũng được giữ lại sao? Nhìn không thấy à? Tôi thấy cô thật giống một con rùa!"

Giọng nói sắc bén của Lâm Kỳ vang vọng văn phòng.

Tu Quân vẫn im lặng tiếp tục với công việc còn đang dang dở trong tay.

Vân Khanh nhìn một chồng tài liệu mới được photo đặt trên máy photo bên cạnh, nghiến răng, ôm đống tài liệu vừa khéo che khuất tầm nhìn của cô, và đi thẳng về phía bàn của Tu Quân.

Mọi người đều yên lặng quan sát náo nhiệt nên không ai để ý phản ứng lại trước sự xuất hiện đột ngột của Vân Khanh.

Vân Khanh liền lập tức va vào bàn của Tu Quân, tài liệu vương vãi khắp sàn, đồng thời làm đổ cả đống hồ sơ lộn xộn trên bàn của Tu Quân.

Mọi người kêu lên một tiếng.

Lâm Kỳ thậm chí còn hét lên:

"Tống Vân Khanh! Cô bị mù saol Cô không có mắt nhìn khi đi đường sao?"

Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, giám đốc Lâm, tôi xin lỗi, đều là lỗi của tôi, tôi sẽ thu đọn ngay."

Thái độ cung kính của cô khiến sắc mặt Lâm Kỳ bình tĩnh lại, cô ta xua tay:

"Nếu không dọn đẹp xong thì các người ai cũng không được ăn cơm trưal"

Nói xong Lâm Kỳ tức giận bỏ đi.

Người xem xung quanh cũng giải tán.

Tu Quân và Vân Khanh cùng nhau nhặt tài còn đang vương vãi trên mặt đất.

Tú Vân nhẹ nhàng nói:

"Cô cứ chuốc lấy phiền phức làm gì chứ?"

Vân Khanh cười:

"Nếu không làm vậy cô ta sẽ không phạt tôi, tôi cũng không giúp được gì."

Tu Quân liếc cô một cái:

"Bây giờ thì hay rồi, cơm trưa cũng không có mà än."

Vân Khanh vui vẻ cười:

"Không sao, không ăn một bữa cũng không chết đói được."

Tu Quân nhìn Vân Khanh, trong mắt hiện lên một tỉa ấm áp. Dù sao hai người làm việc cũng nhanh hơn nhiều so với một người, khi sắp đến giờ tan sở, hai người cuối cùng cũng sắp xếp xong tất cả các bản. vẽ vốn hỗn loạn trong bộ phận này trong vòng một năm.

Hai người duỗi thẳng eo cười với nhau một cái, cả ngày nay các cô đã học được rất nhiều từ những bức vẽ này, chuyện lần này là tai nạn ngoài ý muốn nhưng cuối cùng lại có thể thu hoạch được. phần thưởng như vậy.

Lâm Kỳ kinh ngạc nhìn thành quả làm việc của hai người, sắc mặt càng thêm khó coi.

"Yo, có năng lực vậy sao? Tôi đúng là đã đánh giá thấp các cô rồi, các cô có năng lực như vậy, tập đoàn nhà họ Diệp này làm sao có thể chứa nổi các cô chứ?"

Tu Quân và Vân Khanh ngoan ngoãn đứng

một chỗ nghe Lâm Kỳ giáo huấn một phen.

Nếu làm không xong nhất định sẽ bị cô ta mắng, nhưng không ngờ làm xong lại còn bị mắng nhiều hơn.


Lâm Kỳ nghĩ một lúc:

"Nếu các cô có bản lĩnh như vậy, tôi sẽ giao cho các cô một nhiệm vụ."

Cô ta quay người đi ra ngoài, đến khi đi vào trong tay cầm theo một ống vẽ phụ, cô ta ném cái ống lên trên bàn.

"Cả hai người, gửi bản thảo thiết kế này của. thấy Lý đến cho tập đoàn Mạnh gia, đưa nó cho. Chủ tịch Mạnh. Hai người phải đảm bảo rằng ông ấy sẽ chấp nhận bản thảo thiết kế của chúng ta! Nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ, ngày mai hai cô cũng không cần đến công ty nữa."

Lâm Kỳ nói xong xoay người bước đi.

Tu Quân và Vân Khanh nhìn nhau.

"ý cô là gì?"

Khi họ nhìn đám đông xung quanh, mọi người đều đời ánh mắt đi giả vờ bận rộn sau đó giải tán.

Vân Khanh nhìn đồng hồ:

"Không cần quan tâm họ, bây giờ chúng ta đi Mạnh gia, cũng sắp đến giờ tan sở rồi, chúng ta đi trước rồi nói."

Tu Quân gật đầu, hai người tranh thủ thu đọn đồ đạc và chạy đến tập đoàn Mạnh thị.

Tất cả tập đoàn lớn đều nắm trong khu vực vàng của trung tâm thành phố. Mạnh thị cách Diệp thị không xa, nhưng khoảng cách như vậy hai người chỉ có thể đi bộ. May mắn hôm nay Vân Khanh và Tu Quân đều có giày bệt, hai người nhanh chóng đi xuyên qua đám đông trên đường.

Khi bọn họ đến Mạnh thị, chỉ còn mười phút nữa là đến giờ tan sở.

Nhưng dù vậy thì nhân viên ở quầy lễ tân cũng.

không để các cô đi vào.

"Thật xin lỗi hai vị tiểu thư, nếu các cô không có hẹn trước thì không thể gặp ngài Mạnh được."

Vẻ mặt hai người lễ tân có chút bực bội, đúng, vậy a, trong một tổ chức lớn như vậy, làm sao có thể gặp được tổng giám đốc mà không cần đặt lịch hẹn trước chứ.

Hai người chán nản đi ra ngoài, đột nhiên. Tống Vân Khanh có một tia linh cảm, cô kéo Tu Quân trở lại quầy lễ tân:

"Xin hỏi, chủ tịch Mạnh của các cô tên là gì?"

Đôi mắt long lanh của Tống Vân Khanh nhìn cô gái ở quầy tiếp tân một cách khao khát.

Hai cô lễ tân nhìn nhau cười gượng, đây là nhân viên của công ty nào vậy? Ngay cả chuyện này mà các cô cũng không biết, vậy mà đòi đến tìm chủ tịch công ty sao? Thấy bọn họ không trả lời, Tống Vân Khanh cũng không bỏ cuộc tiếp tục hỏi:

"Có phải tên là Mạnh Ngọc không?"

Hai cô gái lễ tân liếc nhìn nhau một cái, lắc lắc

đầu, có chút cảnh giác nhìn các cô, chẳng lẽ lại là mấy nữ nhân hâm mộ Nhị thiếu sao?

Thấy họ lắc đầu, Tống Vân Khanh liền thất vọng, đành phải kéo Tu Quân ra ngoài.

Cô lấy điện thoại ra muốn gọi cho Bành Việt để hỏi.

Lúc này có hai người đẹp đi về phía họ, vừa nhìn thấy Tống Vân Khanh thì kêu lên một tiếng

"hả" Tống Vân Khanh ngẩng đầu nhìn, ùm, quả thật là một mỹ nữ. "Cô là... cô là..." Một trong hai người chỉ tay vào Tống Quân Khanh, biểu cảm đang suy nghĩ kỹ.

“Người nhảy lò cò.”


Người còn lại liền cười.

"Đúng vậy, đúng vậy, người từng nói nhị thiếu gia toàn thân đều ấu trĩ.

Người đẹp lúc đầu chỉ vào Tống Vân Khanh cũng cười nói.

Tống Vân Khanh nhớ ra bọn họ là ai, đây là hai mỹ nữ đi theo Mạnh Ngọc!

Sự thân thiện của họ khiến Tống Vân Khanh cũng phải mỉm cười:

“Chào chị!”

Tống Vân Khanh lễ phép chào hỏi.

"Yal Cô đúng là có một cái miệng ngọt ngào nha, nhưng không hiểu sao lúc nào cô cũng có ác ý với nhị thiếu như vậy chứ?"

Mỹ nữ đầu tiên nhận ra cô nói đùa.

"Sao cô lại ở đây?"

Người còn lại tò mò hỏi.

Tống Vân Khanh nảy ra một ý nghĩ, vội nói:

“Chị gái xinh đẹp, chúng tôi được công ty cử đi giao bản thảo thiết kế cho Mạnh tổng, nhưng vì chúng tôi không có hẹn trước nên không gặp được chủ tịch Mạnh, chị gái xinh đẹp, chị có thể giúp chúng tôi không?"

Tống Vân Khanh cũng rất vội bởi vì cô cũng. không muốn ngày mai mình lại thất nghiệp, nhưng Lâm Kỳ đã nói rằng nếu cô không thể hoàn thành nhiệm vụ, ngày mai cô cũng không cần đi làm nữa.

Hai mỹ nữ nhìn nhau nhún vai:

“Chuyện của Mạnh tổng chúng tôi cũng, không biết rõ.”

“Vậy Mạnh Ngọc và Mạnh tổng có quan hệ như thế nào, anh ta có thể giúp được không? Hiện tại không được, vậy tôi đi tìm anh ta là được rồi."

Tống Vân Khanh khẩn trương nói. Hai người đẹp cảm thấy kỳ quái, mỗi khi cô gái nhỏ này nhắc đến Mạnh nhị thiếu gia của bọn họ, cô ấy không khách sáo chút nào, giọng điệu rất tự nhiên, không giống những người phụ nữ tự cho mình là bạn bè hoặc là nữ nhân của nhị thiếu gia kia. Ai da, giống như đứa trẻ vậy.

Thú vị!

Hai cô gái thấy cô đang cầm cái gì đó, một trong số họ lấy ống vẽ từ tay Tống Vân Khanh:

“Cô nhóc, như thế này đi, chúng tôi giúp cô đưa cái này cho Mạnh tổng nhé.”

"Thật sao?"

Hai mắt Tống Vân Khanh sáng lên.

Hai người gật đầu, đi đến quầy lễ tân lấy giấy bút của lễ tân:

"Viết tên, công ty và thông tin liên lạc của các cô lên đây đi."

Tống Vân Khanh làm theo.

Chị gái xinh đẹp, chị tên là gì? Khi về nếu cấp trên của em có hỏi, em cũng có thể giải thích. cho họ."


Trước nay Tống Vân Khanh còn chưa bao giờ kích động như vậy

Hai người mỉm cười đưa cho cô một chiếc thẻ, trên đó có chữ ký: Mỹ Kỳ, Lâm Gia Duyệt.

"Mang về đưa cho quản lý của cô nhé."

Tống Vân Khanh liên tục cảm ơn:

"Cảm ơn chị, em tên là Tống Vân Khanh, đây. là Tô Quân, cảm ơn sự giúp đỡ của các chị, cảm ơn chị! Nếu chị có thời gian, chúng em sẽ đãi chị bữa tối nhé."

Mỹ Kỳ và Lâm Gia Duyệt cười nói:

"Chuyện nhỏ mà, tan làm ải."

Tống Vân Khanh đi được vài bước, chợt nhớ ra điều gì, quay lại ngượng ngùng hỏi:

Chị Mỹ, em có thể hỏi chủ tịch của chị tên là gì không? Ông ấy và Mạnh Ngọc có quan hệ gì"

Mỹ Kỳ cười nói.

“Không phải ở công ty em đã được người ta nói cho biết rồi sao? Chủ tịch Mạnh là đại thiếu gia của nhà họ Mạnh, Mạnh Văn, còn nhị thiếu gia

Mạnh Ngọc là phó chủ tịch."

Tống Vân Khanh nghe vậy hoảng hốt nhận ra, đối với lời trêu chọc của Mỹ Kỳ cũng không để ý tới, bọn họ ngay từ đầu đã trêu chọc cô rồi.

Tu Quân từ đầu đến cuối chỉ đi theo Tống Vân Khanh, còn lại mọi chuyện đều do Tống Vân Khanh xử lý. Sau khi rời khỏi tòa nhà Mạnh thị, nhìn lại Tu Quân, cô mới bàng hoàng nhận ra rằng những gì mình làm đã bất giác giống như Dao Dao trước đây.

Trước đây Dao Dao cũng không nói lời nào mà mang cô đi làm việc, nhưng bây giờ cô đã có thể tự lập, còn có thể mang theo một Tu Quân giống cô năm đó.

"Quân Thanh, cảm ơn cậu!"

Tu Quân nhìn Tống Vân Khanh nói một cách chân thành.

Quân Khanh cũng bắt lấy tay cô nắm trong. tay:

"Cảm ơn gì chứ, chúng ta là bạn tốt của nhau mài"

Chia tay Tu Quân, sau đó cô đi đến chỗ Bành Việt đang đợi, Bành Việt hôm nay sẽ đưa cô đi ăn tối.

Nghĩ đến câu nói “Vậy anh không cần lo lắng”

của Mộ Hi Thần, Tống Vân Khanh liền đồng ý, đến ăn tối ở một nhà hàng gần chung cư Thanh Xuyên, sau đó Bành Việt đưa cô về nhà.

"Bành Việt, chuyện này nhất định đã khiến anh chịu ủy khuất rồi?”

Bành Việt sửng sốt:

"Không có a! "

Tống Vân Khanh lại nói:

Mộ Hi Thần đi công tác, các anh không phải sẽ rất bận sao?"

Bành Việt gật đầu:

"Lão đại đù ở nhà thì chúng tôi cũng rất bận rộn."

"Vì vậy anh vẫn nên đi làm việc của mình đi. Tôi có thể đi tàu điện ngầm đến nơi làm việc sau đó đi về được. Anh không cần phải đưa đón tôi đâu. Anh có thể làm điều gì đó có ý nghĩa hơn một chút.”

Tống Vân Khanh đang nghĩ đến việc đỡ làm phiền Bành Việt.

Bành Việt lắc đầu như trống bỏi:

“Không được, không được, không hoàn thành công việc mà ông chủ giao thì không tốt đâu."

Tống Vân Khanh không nhịn được đảo. mắt:


"Vậy như thế này, anh cứ đi làm việc của mình đi, tôi không cần anh đi đón tôi nữa, Mộ Hi Thần nếu có hỏi, chúng ta đều nói rảng anh đã tới đón tôi là được rồi?"

Vẻ mặt Bành Việt lập tức có chút quẫn bách:

"Chị dâu, thương hại tôi một chút đi, để cho. tôi hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, nếu nói đối lão đại sẽ bị sét đánh đấy, cô cũng không muốn khi lão đại quay lại biết được sẽ xử chết tôi đâu nhỉ? Nghĩ đến tôi là một anh chàng khôi ngô tuấn tú, người đễ thương như tôi nếu chết không phải rất đáng tiếc sao? Quan trọng là tôi còn chưa có bạn. gái, cô nỡ làm vậy sao?"

Tống Vân Khanh không chịu đựng nổi nữa đành để Bành Việt tự làm theo ý mình.

Bành Việt cuối cùng cũng hiểu tại sao công việc này lại được giao cho anh. Ba người còn lại làm sao có thể hóm hỉnh như anh ta được chứ?

Đối phó với chị dâu, khuôn mặt lạnh như tảng băng của ba người bọn họ chắc cũng vô dụng, khi về anh ta cũng phải thể hiện một chút!

Về đến nhà, Tống Vân Khanh nhanh chóng. tắm rửa sau đó ngồi trên sô pha xem TV.

Mộ Hi Thần không có ở nhà, trong nhà đột nhiên thấy có chút quá mức yên tĩnh.

Tống Vân Khanh bất giác kinh ngạc, cô đã quen với chuyện có Mộ Hi Thần ở bên cạnh.

Giống như bây giờ, cô luôn có ý định đi đến thư phòng xem Mộ Hi Thần có ở trong thư phòng hay không.

Cô không chú ý đến tivi đang chiếu cái gì, chỉ lật qua lật lại chiếc điện thoại di động trên tay.

Cô muốn gọi cho Mộ Hi Thần.

Cô thực sự muốn gọi cho Mộ Hi Thần sao?

Ý nghĩ này khiến cô giật mình.

Tim như muốn nhảy ra ngoài, cô đang nghĩ về anh! Trời ạ! Cô vậy mà bất giác lại đang nghĩ về anh!

Tống Vân Khanh cảm thấy trên mặt có chút nóng, sao có thể chứ? Không phải không phải.

Cô chỉ là đang muốn đọc tin tức trên điện. thoại đi động của mình thôi.

Cô cuộn người ngồi trên ghế sofa, sau đó lại nằm xuống, dù thế nào cũng cảm thấy không thoải mái.

Chuông điện thoại chợt vang lên, cô cầm lên không chút nghĩ ngợi, động tác nhanh đến mức

khiến chính cô cũng phải kinh ngạc. "Mộ...Mộ Hi Thần." Tống Vân Khanh ngơ ngác gọi.

Trong điện thoại truyền đến một tiếng cười khúc khích:

“Đang chờ điện thoại của anh sao?”

“Không có!"

Tống Vân Khanh ngồi đậy nhìn xung quanh, người này nhất định là đã lắp camera giám sát ở nhà đúng không?

“Vậy tại sao em lại nghe điện thoại nhanh như vậy chứ?"

Giọng Mộ Hi Thần có chút trầm thấp gợi cảm.

"Nó... nó đang ở ngay trong tay em mà."

Tống Vân Khanh đờ đẫn nói, mỗi khi cô ngượng ngùng, não sẽ bị chập mạch.

Mộ Hi Thần cũng không vạch trần cô, chỉ hỏi cô ăn cơm chưa, ăn món gì, mấy giờ về đến nhà, Bành Việt có đón cô muộn không,.., sau đó lại thúc giục cô đi ngủ sớm.

"Được rồi." Tống Vân Khanh chậm chạp đáp lời, sau đó Mộ Hi Thần cúp điện thoại.

Nằm ở trên giường, Tống Vân Khanh đột nhiên phát hiện cái giường này quá lớn, cô lăn mấy vòng mới tới được mép giường.

Cô còn chưa quen thuộc với chiếc giường này, bởi vì từ trước đến nay mỗi khi ở trên giường đầu óc cô đều ở trong trạng thái trống rỗng,Mộ Hi Thần cũng không cho cô cơ hội làm quen với chiếc giường này.

Cô trần trọc trên giường không tài nào ngủ được.

Được rồi, cô phải thừa nhận, cô nhớ Mộ Hi Thần, không có anh ở bên quá lạnh kẽo a.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi