Chờ đợi một chút, cửa thang máy mở ra, anh lại đi đến phía cuối hành lang, đến trước căn nhà cuối cùng rồi dừng lại nhập dấu vân tay, dẫn cô vào nhà.
Trong nhà vô cùng rộng, cách bài trí đơn giản dễ hiểu nói rõ tính cách con người của anh, gam màu đơn làm bầu không khí vô cùng thoải mái.
Cô thay dép xong rồi bước vào, Tịch Húc sâm đem balo của cô vào một căn phòng bên tay phải.
Anh nhìn cô nói:” nếu không thích thì đổi phòng khác”.
Tịch hân Nghiêng nhìn căn phòng tốt quá mức, nếu cô muốn đổi nữa thì chính là thần kinh.
“ không ạ, nó rất tốt, cảm ơn chú”.
Thấy cô không có ý định chê bai hay muốn đổi, ngược lại còn rất hài lòng, lúc này Tịch Húc sâm mới an tâm ra ngoài sắn tay áo sơ mi, đeo tập dề vào bếp.
Trong phòng, cô đem nhóc con thả trên giường, tính toán xem đợi cuối tuần thì sẽ mua thêm túi ngủ cho nó, vừa nãy chỉ mới mua thức ăn và cát cho mèo mà thôi.
Cô soạn ra đồ đạc, lấy khung ảnh có anh và cô cùng với sách vở để lên bàn, mở tủ treo quần áo vào, sắp xếp xong xui, cô liền trở ra.
Ngó nghiêng một tí, cô liền đặt thùng đựng cát dưới góc tường.
Tịch Hân Nghiêng thấy anh đang ở phòng bếp sắc cà rốt, bên cạnh là một nồi canh đang nấu sôi sùng sục.
Dáng người to lớn của anh rất không hợp với phòng bếp tý nào cả, tuy nhiên vẻ chăm chú làm việc của người đàn ông rất hấp dẫn, anh cúi người, hàng mi rũ nhè nhẹ, đôi tay thon dài đang cầm dao cắt từng miếng nhỏ, xong rồi lại thái hành làm cho cô nhìn đến mê mẩn.
“ có cần cháu phụ giúp gì không?”.
Anh quay đầu nhìn cô, lắc đầu tỏ ý không cần, cơ mặt dưới ánh đèn ấm áp tựa như nới lỏng, ôn hòa hết sức.
Cô trề môi, không có việc gì làm rất chán đó biết không, có lẽ do cô làm mặt xấu, làm Tịch Húc Sâm bật cười, cô bị nụ cười đột ngột của anh đánh úp, trong lòng liền sùng bái anh lên làm nam thần gấp đôi.
“ chú à, chú cười rất đẹp, sau này cười nhiều cho cháu xem đi”. Cô không tiếc khen ngợi.
Nụ cười mê người như thế bị che giấu quả thật rất đáng tiếc.
Anh thu lại ý cười, nhưng mà nếu nhìn kỹ, trong mắt anh vẫn còn loáng thoáng dư vị vùa nãy, không biết anh có suy nghĩ gì, anh hỏi cô:” tôi cười đẹp lắm à?”.
Cô thành thật gật đầu, điều đó là tất nhiên rồi.
“ vậy thì..... tôi sẽ cười nhiều hơn”. Giọng nói ngập ngừng chứng tỏ anh rất lúng túng, cô càng ngày càng vui vẻ ra mặt.
Tịch Húc Sâm tiếp tục chuyên tâm nấu ăn, thực ra lúc nãy anh chính là muốn nói “ vậy thì tôi cho tặng nó cho em có được không”.
Tặng nó cho cô cũng chứng tỏ là tặng anh cho cô, anh tính nói như thế nhưng sực nhớ bây giờ vẫn còn gấp gáp, nếu muốn trần ổn bắt người thì phải đợi thời cơ, vừa rồi anh quá xúc động rồi.
Tịch Hân Nghiêng nhìn bóng lưng bận rộn của anh dột nhiên nhớ đến một chuyện, cô không kìm lòng được e dè hỏi anh:” chú à, khi nãy chú có để ý thấy Tich Điềm Điềm.... à...” nói làm sao đây, không lẽ hỏi anh có để ý thấy ánh mắt của nữ chính nhìn anh hay không?, hỏi anh thấy Tich Điềm Điềm như thế nào à?.
Trong lúc cô đang rối rắm, anh nhíu mày:” Tịch Điềm Điềm? Là ai thế?”.
“ ách ~” cô chớp mắt nhìn anh, cô đoán anh vẫn chưa để ý đến tên nữ chính:”.... chính là con riêng của bố cháu, lúc nãy gặp trong nhà”.
“ ừ “ anh nói.
Tịch Hân Nghiêng nhìn chằm chằm vào anh, chỉ như vậy thôi sao?, rốt cuộc anh có để ý đến người ta hay là không đây.
“ chú....”.
Vẻ nôn nóng không yên của cô làm sao lọt qua mắt anh, Tịch Húc sâm thầm nói may mắn, anh thả dao, chống hai tay nhìn cô môi hơi gợi lên:” không để ý”.
“ thật không để ý?”.
“ ừ”.
Mặc kệ cô vui vẻ, anh đi đến mở tủ lạnh che giấu sắc mặt đang biến hóa rất kỳ diệu của mình.
Anh nấu ăn rất ngon, chỉ có bốn món đơn giản nhưng đều rất mỹ vị, cơm trắng được trộn với gạo tẻ thơm ngon, cá được chưng mềm mềm, canh đều vị, lại có thịt điều hương.
Cô ăn đến khi căng cứng bụng mới ngừng lại, anh sợ cô ăn không tiêu nên khi dọn dẹp xong thì dẫn cô đi xuống lầu tản bộ.
Dạo quanh công viên ít phút, Tịch Hân Nghiêng bị gió thổi, căng da bụng chùng da mắt mơ màng buồn ngủ, đi vòng quanh hai vòng thì trở về.
Tịch Húc sâm đưa cô về phòng, trước khi để anh đi cô còn níu người lại muốn nói chúc ngủ ngon.
Cửa phòng mở rộng, anh liếc nhìn vào đó, mắt sắc liếc qua một vòng liền ngay lật tức dừng ngay lại trên tấm ảnh đặt trên bàn, anh ngạc nhiên, lại như thể tìm được thú vui mình thích mà sinh ra vui vẻ.
Tịch Húc Sâm có cảm giác mình càng có thêm nhiều cơ hội tiếp cận cô hơn.
Lúc ở nhà cô, anh không thấy nó, bởi vì buổi tối hôm trước cô ôm nó đi ngủ, mặt ảnh bị úp ngược vào chăn, đây là lần đầu anh thấy nó, anh lại cười, ngày hôm nay anh cười rất nhiều lần, cũng là lần vui vẻ nhất từ trước đến nay.
Anh còn nhớ trong khung ảnh này là tấm ảnh cô ôm đóa hoa hướng dương, điệu bộ rất trân quý, anh không biết là ai tặng nó cho cô mà cô lại yêu quý đến như thế, thời gian đó anh đã rất khổ sở.