TỔNG TÀI MỸ NHÂN YÊU CẬN VỆ

CHƯƠNG 16: HÙ DỌA

“Tôi không muốn gì hết, tôi không muốn làm khó ông, mong ông cũng đừng làm khó tôi. Tôi hy vọng chuyện này sẽ giống như một giấc mơ, tỉnh dậy rồi coi như chưa từng xảy ra chuyện gì cả. Tôi vào đồn cảnh sát bằng cửa chính thì lúc về cũng thế, đồng thời tôi cũng nhắc nhở ngài cục trưởng, ông không được hé răng nửa lời về những thông tin mà tôi đã nói với ông vừa nãy, nếu ông tiết lộ ra ngoài, chức cục trưởng nhỏ nhoi của ông không chống đỡ nổi đâu, ông hiểu rõ ý tôi chứ?” Diệp Lăng Thiên thản nhiên nói.

“Được, giờ cậu có thể đi rồi, cậu đưa điện thoại cho đồng chí ấy đi, mong là cậu không làm gì người của chúng tôi.” Một lúc sau, cục trưởng mới nói.

“Cảm ơn.” Diệp Lăng Thiên nói xong thì đưa điện thoại cho gã cảnh sát, sau đó cầm khẩu súng trong tay, nhanh chóng gỡ hết linh kiện trong đó ra ném lên bàn rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Anh không lo chuyện cục trưởng này có tin lời mình nói hay không, tất nhiên ông ta sẽ điều tra hồ sơ của anh, nhưng sự tồn tại của anh là cơ mật cấp cao, cho dù anh đã xuất ngũ cũng thế, nên những người như anh sẽ không có nhiều mô tả trong hồ sơ, đặc biệt là trong những năm anh tham gia quân ngũ, chắc chắn chỉ là tờ giấy trắng.

Người bình thường sẽ không hiểu nhưng cục trưởng cục cảnh sát thì không thể không biết chuyện đó được, chắc chắn bọn họ biết anh không phải người bọn họ có thể động vào, còn việc anh có xuất ngũ hay không thì họ làm sao biết được?

Đương nhiên, nếu sau khi điều tra được anh lừa họ thì họ sẽ lại bắt anh về, lúc đó không chỉ đơn giản là đánh cảnh sát nữa. Nhưng Diệp Lăng Thiên tin cục trưởng này không dám không tin, bởi vì ông ta có tật giật mình, chứ không vì lý do nào khác.

Thật ra bản thân Diệp Lăng Thiên cũng đang đánh cược, anh cũng hết cách rồi. Trước đây, có thể anh rất lợi hại, nhưng đó là lúc trước, từ khi trở về thành phố, anh hiểu rất rõ, mình không là cái thá gì cả, mình chỉ là một người dân bình thường đến mức không thể bình thường hơn được nữa.

Từ sau khi trở về thành phố, những chuyện mà anh có thể nhịn được anh đều nhịn, nhưng nhịn không có nghĩa là anh sợ, ngay cả cái chết anh còn không sợ, thì còn có gì đáng để anh phải sợ nữa chứ? Những người từng trải qua sinh tử từ lâu đã xem nhẹ mọi thứ, anh chỉ là không muốn gây phiền toái thôi. Nhưng có những chuyện, không phải anh đi gây phiền toái, mà là tự nó đến tìm anh.

Cũng may lần này anh thắng cược, sau khi Diệp Lăng Thiên bước chân ra khỏi đồn cảnh sát thì không có ai tới tìm anh nữa, anh biết, cục trưởng cục cảnh sát đó sợ rồi, người dám cướp súng cảnh sát, rồi chĩa súng vào đầu họ trên đời này rất ít, mà trùng hợp là hồ sơ người đó cũng trống trơn lại càng ít hơn.

Diệp Lăng Thiên ngồi xe buýt về công ty, Hoàng Linh rất ngạc nhiên khi thấy anh quay về đây.

“Tổng giám đốc Lý đâu?” Diệp Lăng Thiên bước vào văn phòng Lý Vũ Hân, nhưng không thấy ai nên đi ra hỏi Hoàng Linh.

“Tôi không biết, anh bị cảnh sát dẫn đi không bao lâu thì tổng giám đốc Lý cũng vội vàng rời đi, nói cô ấy có chút việc phải ra ngoài, tôi cũng không biết cô ấy đi đâu.” Hoàng Linh ngẫm nghĩ một lát rồi nói.

Diệp Lăng Thiên cũng đoán được đại khái rồi, anh hỏi Hoàng Linh số điện thoại Lý Vũ Hân xong cũng đi luôn.

Diệp Lăng Thiên đứng trong thang máy gọi cho Lý Vũ Hân.

“A lô.” Lý Vũ Hân trả lời máy móc, cô cũng không có số Diệp Lăng Thiên nên không biết ai gọi tới.

“Cô đang ở đâu thế, để tôi tới tìm cô.” Diệp Lăng Thiên thản nhiên nói.

“Anh là ai? Anh là… Diệp Lăng Thiên? Anh đang ở đâu thế?” Mới đầu Lý Vũ Hân không nghe ra giọng anh, một lúc sau cô mới ngạc nhiên hỏi.

“Tôi ở công ty.”

“Anh ra ngoài rồi à? Bọn họ thả anh đi rồi ư?” Lý Vũ Hân không dám tin vào tai mình.

“Đúng vậy, bọn họ chỉ gọi tôi tới đó lập biên bản, răn dạy tôi một chút rồi thả tôi về.” Diệp Lăng Thiên nói.

“Hả? Anh không lừa tôi chứ?” Lý Vũ Hân kinh ngạc hỏi.

“Thật đó, đây chỉ là chuyện ẩu đả nho nhỏ thôi, cô đang ở đâu thế, để tôi qua đó tìm cô.” Diệp Lăng Thiên không muốn nói tiếp đề tài này nữa mà thản nhiên chuyển sang chuyện khác.

“Tôi và luật sư Vương đang ở đồn cảnh sát, đợi đã.” Lý Vũ Hân nói tới đây bỗng ngừng lại, sau đó Diệp Lăng Thiên nghe thấy tiếng cô nói với người bên kia: “Luật sư Vương, không cần thương lượng nữa, người được thả rồi, chúng ta đi thôi.”

“Diệp Lăng Thiên, anh không cần tới đây, tôi sẽ lập tức qua đó ngay.” Lý Vũ Hân nói xong thì cúp máy.

Diệp Lăng Thiên ngẩn người, ra khỏi thang máy, anh đứng ở cửa hút điếu thuốc rồi mới vào thang máy quay lại công ty, tiếp tục lên mạng như chẳng có chuyện gì, nhưng lần này anh không lên mạng đọc tin tức, mà tìm kiếm thông tin liên quan đến cuộc phẫu thuật ghép thận, cuộc phẫu thuật của Diệp Sương là chuyện khiến anh lo nghĩ nhất hiện nay, mặc dù nói y học hiện nay rất cao, nhưng theo thông tin trên mạng, tỷ lệ khôi phục hoàn toàn sau cuộc phẫu thuật này không cao lắm. Nghĩ tới đây, anh chỉ có thể thở dài, anh là con người chứ không phải thần thánh, có những chuyện anh chỉ làm được tới thế.

Không lâu sau, Diệp Lăng Thiên đã thấy Lý Vũ Hân đi vào, thấy anh thản nhiên ngồi đó bỗng dưng cô tức giận, nói: “Anh vào văn phòng tôi ngay.” Nói xong cô bước vào phòng làm việc.

Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Vũ Hân một lát, rồi tắt trang web mà mình đang xem, sau đó bước vào văn phòng của cô.

“Chuyện gì thế?” Diệp Lăng Thiên vào phòng xong liền hỏi Lý Vũ Hân.

“Sao anh ra ngoài được?” Lý Vũ Hân hỏi thẳng.

“Bọn họ thả tôi ra ngoài.” Diệp Lăng Thiên bình thản đáp.

“Nói bậy, nếu chuyện này đơn giản như thế, tôi đâu phải cực khổ chạy khắp nơi, còn kêu ba tôi đi nhờ vả khắp nơi chứ?” Lý Vũ Hân tức giận nói: “Anh biết người ta nói sao không? Họ nói anh giết người không thành, tôi và luật sư Vương tới đó bảo lãnh anh cũng không được, họ nói anh phạm tội nặng, không cho chúng tôi vào thăm, rõ ràng tên Lưu Vũ Hào kia đã giở trò, giờ anh nói bọn họ chỉ răn đe anh một chút rồi thả anh ra, anh nghĩ tôi sẽ tin à?”

Diệp Lăng Thiên mỉm cười, rồi hỏi ngược lại Lý Vũ Hân: “Vậy cô nói xem tôi ra ngoài thế nào?”

“Sao… sao tôi biết anh ra ngoài thế nào được? Chẳng lẽ anh… anh trốn khỏi đó sao?” Lý Vũ Hân bỗng nhiên trừng mắt nhìn Diệp Lăng Thiên.

“Cô cảm thấy có khả năng đó à?” Diệp Lăng Thiên nói vẻ bất đắc dĩ.

Lý Vũ Hân sửng sốt, cũng thấy mình nghĩ hơi quá rồi, quả thật không thể xảy ra chuyện trốn ra khỏi đó được.

“Cô đừng nghĩ nhiều như thế, có thể là chỗ mà bà cô nhờ vả đã giúp. Cô thay mặt tôi cảm ơn ông ấy nhé, tôi cũng phải cảm ơn cô nữa.” Diệp Lăng Thiên bình thản nói.

Lý Vũ Hân cẩn thận ngẫm nghĩ lời Diệp Lăng Thiên nói, có lẽ đây là lời giải thích hợp lý nhất.

“Không cần đâu, anh vì tôi mới gặp phải chuyện này, chúng tôi giúp anh là lẽ thường tình, nhưng sau này anh đừng bốc đồng như thế nữa.” Lý Vũ Hân thản nhiên nói.

“Được, sau này tôi sẽ không như vậy nữa.” Diệp Lăng Thiên gật đầu, rồi xoay người đi ra ngoài.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi