TỔNG TÀI MỸ NHÂN YÊU CẬN VỆ

CHƯƠNG 439: SỰ VIỆC NGỘ ĐỘC (5)

“Vương Hân, cô theo tôi làm bao lâu rồi?” Diệp Lăng Thiên lạnh lùng nhìn Vương Hân, chậm rãi hỏi.

“Tổng… tổng giám đốc Diệp, được… được hơn một năm rồi.” Vương Hân có chút căng thẳng nhìn Diệp Lăng Thiên nói, vẫn không dám nhìn anh.

“Ngẩng đầu lên nhìn tôi nói chuyện.” Diệp Lăng Thiên nói tiếp.

Vương Hân rất sợ Diệp Lăng Thiên, vừa bị Diệp Lăng Thiên nói như vậy, đã ngoan ngoãn ngẩng đầu lên nhìn anh, nhưng ánh mắt vẫn toàn là sự căng thẳng và sợ hãi.

“Cô nói xem, Diệp Lăng Thiên tôi đối xử với cô như thế nào? Đối với vợ chồng hai người như thế nào?” Diệp Lăng Thiên hỏi tiếp.

“Tốt, tổng giám đốc Diệp đối xử với chúng tôi rất tốt.” Vương Hân nói.

“Rất tốt, thật sự rất tốt sao? Nếu cô thật sự cảm thấy rất tốt, cô sẽ làm ra loại chuyện này để hại tôi sao? Bây giờ tôi muốn nghe lời giải thích của cô, nói tôi nghe, tại sao cô lại làm như vậy?” Diệp Lăng Thiên lạnh lùng hỏi.

“Không phải, không phải tôi làm đâu, tổng giám đốc Diệp… anh, anh đổ oan cho tôi rồi, tôi… tôi… không làm gì cả, tôi…” Vương Hân lập tức trở nên hoảng loạn, lời nói cũng không được rõ ràng nữa.

“Chẳng lẽ cô không biết mỗi một góc trong phòng bếp này tôi đều lắp camera sao? Sao nào? Cô cho rằng những chiếc camera này chỉ lắp đó chứ không có chút tác dụng nào sao? Hay là cô cho rằng chút chuyện nhỏ này sẽ không quan trọng lắm, cũng sẽ không có ai nghĩ có người bỏ thuốc vào lớp này sao? Bây giờ tôi không muốn nghe cô nói có phải do cô làm hay không nữa. Bây giờ tôi chỉ muốn cô giải thích, nói tôi nghe, tại sao cô lại làm như vậy?” Diệp Lăng Thiên hỏi tiếp.

“Tôi… tôi… tôi… Xin lỗi, tổng giám đốc Diệp, xin lỗi.” Vương Hân do dự một lúc lâu, cuối cùng bật khóc thành tiếng, cô ta đã sắp sụp đổ rồi.

“Cô có gan làm rồi lại sợ không dám nói ra sao? Vương Hân, tôi cho cô một cơ hội cuối cùng, nói cho tôi nghe lí do cô làm vậy.” Lúc này Diệp Lăng Thiên không mềm lòng một chút nào, trong lòng chỉ toàn lửa giận.

“Xin lỗi, tổng giám đốc Diệp, tôi xin lỗi anh.”

“Xin lỗi thì có tác dụng gì chứ? Cả công ty đều bị cô hại rồi, cô có bản lĩnh thật đó, công ty mà tôi và hàng trăm nhân viên khác cực khổ tạo ra đã bị cô dễ dàng phá hoại rồi, công ty hàng nghìn tỉ cứ như vậy đã chẳng còn gì nữa, cô nói xin lỗi là được sao? Một câu xin lỗi có thể giải quyết vấn đề sao? Số tiền tôi thiệt hại ai đền cho tôi đây? Cuộc sống của hàng trăm người, hàng trăm gia đình sau này phải làm sao? Cô nói tôi nghe, Bây giờ tôi cũng không muốn nói với cô những vấn đề này nữa, bây giờ tôi chỉ cần một lí do, sao cô lại làm như vậy?” Diệp Lăng Thiên vô cùng tức giận nói, anh rất ít khi giận đến mức này, nhưng lần này, anh thật sự đã hoàn toàn bị chọc tức rồi, cả đời này anh hận nhất là bị người ta phản bội và bán đứng.

“Tôi… có… người đưa cho tôi ba tỉ, bảo tôi trộn ít đồ vào các nguyên liệu trong cửa hàng, nói chỉ là thêm một chút thuốc xổ, ăn vào sẽ chỉ đi vệ sinh mà thôi, sẽ không có việc gì, xong chuyện còn nói sẽ đưa tôi thêm ba tỉ nữa.”

“Ai? Người này là ai?”

“Tôi… tôi… không biết anh ta.”

“Bây giờ cô đang hát kịch đấy à? Biết đây là nơi nào không? Đây là sở cảnh sát, tốt nhất cô nên thành thực đi, nói, người đưa tiền và thuốc cho cô rốt cuộc là ai, tên là gì, làm nghề gì?” Lý Yến đập mạnh một cái lên bàn, khiến Vương Hân run rẩy sợ hãi.

“Tôi thật sự không biết anh ta, trước đó hai ngày lúc tôi tan làm, trên đường về anh ta đã tìm đến tôi. Anh ta biết tên của tôi, cũng biết tôi là quản lý sảnh ở cửa hàng, đã đưa thẳng cho tôi ba tỉ, tiền mặt, cả một cái vali. Sau đó đưa tôi một túi thuốc, nói là… nói là… thuốc xổ, uống vào sẽ chỉ khiến người ta bị tào tháo đuổi một chút mà thôi, bảo tôi trộn vào trong nguyên liệu của cửa hàng là được, còn nói xong chuyện sẽ đưa cho tôi ba tỉ nữa. Lúc đó tôi không tin, anh ta lại nhắc lại là sẽ chỉ khiến bị tào tháo đuổi mà thôi, không ai nghi ngờ là vấn đề do món ăn cả, ăn ở ngoài bị tào tháo đuổi là rất bình thường, không thể nào nghi ngờ đến tôi được, chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi. Cuối cùng anh ta còn nhắc đến… tên con trai và địa chỉ nhà tôi, anh ta uy hiếp tôi, tôi sợ, nên đã nhận thuốc và tiền. Sau khi trở về tôi đã thương lượng với chồng tôi, tôi… sợ…, còn cố ý mua một con gà, cho nó uống thuốc này, biết được thật sự là không có vấn đề gì lớn nên tôi mới yên tâm. Sáng hôm đó, tôi đến phòng bếp, giả vờ như buôn chuyện, sau đó… sao đó đã đổ thuốc vào nước sốt thịt nước. Không ngờ, tôi không ngờ là có nhiều người bị tào tháo đuổi đến vậy, sau đó tôi rất hối hận. Tôi… tôi chỉ là nhất thời hồ đồ, tổng giám đốc Diệp, tôi… thật sự không phải cố ý đâu.” Vương Hân nhìn Diệp Lăng Thiên cầu xin.

“Người đó trông như thế nào? Bao nhiêu tuổi?” Lý Yến hỏi tiếp.

“Tôi… tôi… thật sự không biết, hôm anh ta tìm tôi là tôi đi làm ca đêm, lúc tan làm trở về đã là hơn hai giờ rồi, anh ta đứng ở một góc đường đợi tôi, lúc đó tôi hoàn toàn không nhìn rõ anh ta trông như thế nào, chỉ biết là một người đàn ông, cao khoảng một mét bảy, những thứ khác thì tôi thật sự không biết.” Vương Hân vừa khóc vừa nói.

“Vẫn không nói thật đúng không? Không nói thật đúng không?” Lý Yến đứng bật dậy.

“Tôi… thật sự đã nói thật rồi, đều là thật cả.” Vương Hân lại bị Lý Yến dọa khóc lần nữa.

“Vương Hân, vợ chồng hai người đều được Chu Ngọc Lâm giới thiệu đến, cô tự nghĩ xem, hai người có gì chứ? Bằng cấp không có, kĩ thuật cũng không, hai người ở nhà làm ruộng, một năm có thể kiếm được bao nhiêu? Chu Ngọc Lâm nói với tôi, nói nhà mấy người rất khổ, mẹ chồng cô phải uống thuốc liên tục, tiền để con trai đi học cũng sắp hết rồi. Nhưng sau khi đến chỗ tôi thì sao? Chuyện gì chúng tôi cũng dạy hai người, tiền lương cho hai người có ít sao? Không ít đâu nhỉ? Bây giờ càng không, cô là quản lý sảnh, chồng cô là quản lý nhà bếp. Thu nhập một năm của hai vợ chồng cộng lại cũng gần một tỉ rưỡi rồi nhỉ. Tóm lại, Diệp Lăng Thiên tôi cũng xem như là đối xử không tệ với hai người, nhưng mà, Vương Hân, cô báo đáp tôi như vậy sao?” Diệp Lăng Thiên lạnh lùng hỏi.

“Xin lỗi, tổng giám đốc Diệp, tôi… tôi… là tôi nhất thời ngu muội, tôi… muốn mua căn nhà ở Đông Hải, đón con trai tôi đến, tôi hi vọng nó có thể đi học rồi lớn lên ở đây, tôi muốn nó trở thành người thành phố, không muốn nó ở cái nơi nghèo khổ kia nữa. Vì vậy, tôi cần số tiền này, tôi mới… làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy. Tổng giám đốc Diệp, anh tha cho tôi đi, tha thứ cho tôi đi. Lần sau tôi không dám nữa, thật đó, không dám nữa đâu.” Vương Hân vừa khóc vừa nói.

“Bây giờ biết mình sai rồi, vậy mà trước đó còn làm thế? Vương Hân, con người ta sống, không có tiền cũng không sao, quan trọng nhất là đừng làm mất trái tim của mình, không còn trái tim nữa, thì có còn là người không? Cô cầu xin tôi cũng vô dụng, cô phạm pháp, tôi không có quyền tha cho cô. Sau này, vợ chồng hai người tự lo liệu đi, người ta luôn phải trả giá cho sai lầm của mình.” Diệp Lăng Thiên đột nhiên có chút nản lòng nói, sau đó quay sang nói với Lý Yến: “Ở đây giao cho cô nhé, tôi đi đây.”

Nói xong lập tức mở cửa rời đi, phía sau còn nghe thấy Vương Hân đang hét: “Tổng giám đốc Diệp, cầu xin anh, giúp tôi với, tôi không muốn ngồi tù, tôi không dám nữa đâu, anh… nói giúp tôi với…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi