TỔNG TÀI MỸ NHÂN YÊU CẬN VỆ

CHƯƠNG 541: AI LÀ CHỊ DÂU? (6)

Không biết là vô tình hay là cố ý Diệp Lăng Thiên cuối cùng vẫn lái xe đến bờ sông, khác biệt so với năm ngoái, năm nay bên này giao thông đã được quản lý không cho xe lái vào, có không ít cảnh sát giao thông và cảnh sát đặc nhiệm làm nhiệm vụ ở đó, Diệp Lăng Thiên chỉ có thể lái xe đến dừng tạm một bên đường, sau đó chậm rãi đi bộ tới bờ sông.

Khác với những đôi nam nữ khác đang ríu rít quấn lấy nhau ôm hôn thắm thiết, còn Diệp Lăng Thiên lại lẻ loi một mình, trên mặt cũng không có chút biểu cảm vui vẻ nào, đứng ở giữa những cặp đôi lộ ra dáng vẻ cô đơn như vậy cũng giống như tâm trạng của anh trong khoảnh khắc này.

Diệp Lăng Thiên chậm rãi len mình đi qua mọi người, không tình nguyện ở trong đám đông mà là đi sang một bên, tựa vào lan can của rìa đai thắng cảnh ngắm nhìn một nhóm thanh niên sôi nổi và cuồng nhiệt. Anh cứ như vậy đứng ngây ngốc nhìn tựa như là đang ngắm một bức họa hay là xem một bộ phim, nhìn mọi thứ xung quanh dưới góc nhìn của người ngoài cuộc, chậm rãi hút điếu thuốc, ngay cả bản thân anh ta cũng không hiểu nổi trong đầu mình đang nghĩ gì nữa, nên nghĩ về điều gì.

Đứng yên thật lâu, sau đó lại lần nghe được tiếng đếm ngược năm mới, lại nghe thấy âm thanh rung chuông, liền sau đó khi đám đông đang điên cuồng náo nhiệt, pháo hoa bắt đầu bắn bay đầy trời, nhưng đối với Diệp Lăng Thiên mà nói, pháo hoa năm nay không đẹp bằng năm ngoái.

Lúc sau đám đông bắt đầu dần dần giải tán, sau khi đèn thuyền dần tắt dòng người cũng càng ít đi. Diệp Lăng Thiên ngồi một mình trên lan can, gió thổi chậm rãi hút thuốc, cách thức trải qua giao thừa đặc biệt này thực sự không tệ.

Diệp Lăng Thiên đêm nay quả thực là tâm tình không tốt, tâm tình không vui như vậy nguyên nhân chính đương nhiên vẫn là vì Lý Vũ Hân, nhưng lại không chỉ vì một mình Lý Vũ Hân. Anh yêu Lý Vũ Hân, chỉ riêng điểm này hiện tại anh vô cùng hiểu rõ, yêu một người nhưng lại không thể ở bên nhau, loại cảm giác này đau đớn đến cỡ nào đương nhiên không cần phải nói, Diệp Lăng Thiên dù có tài giỏi đến đâu chăng nữa cũng chỉ là một người thường, một người đàn ông bình thường chứ không phải là thần tiên, anh cũng có vui sướng buồn giận có thất tình lục dục, sau khi thất tình bi thương và thống khổ không cách nào tránh khỏi. Nhưng giờ phút này cảm giác bi thương của Diệp Lăng Thiên không phải là nhiều nhất, mà là một loại thương nhớ hoài niệm mà thôi, thời gian đặc biệt hoàn cảnh đặc biệt khiến anh có rất nhiều cảm xúc cùng hoài niệm, hoài niệm ba mẹ của mình, hoài niệm những người đồng đội cũ và những ký ức máu thịt của cuộc chiến trong nhiều năm đã qua, ký ức thanh xuân. Nghĩ đến bao người thân, đồng đội đã ra đi trong cuộc đời, tâm tình luôn luôn trĩu nặng.

Đang miên man suy nghĩ, bỗng nhiên điện thoại truyền đến âm thanh, Diệp Lăng Thiên nhìn qua dãy số, là Lý Yến gọi tới, thuận tay nhận điện, hỏi: “Alo, Lý Yến, đã trễ như vậy rồi, có chuyện gì vậy?”

“Anh nói gì vậy? Tôi gọi anh là chúc mừng năm mới, chúc tết anh đó lão Diệp này.” Lý Yến nói thẳng.

Diệp Lăng Thiên lúc này mới tỉnh táo lại, vừa rồi anh thế nhưng lại đột nhiên quên mất bây giờ vừa qua năm mới.

“Cô cũng vậy, chúc mừng năm mới, thay tôi nói tiếng chúc mừng năm mới với ba mẹ cô, tôi không gọi điện riêng chúc họ nữa, qua mấy ngày nữa tới nhà cô sẽ chúc tết họ lần nữa nhé.” Diệp Lăng Thiên có chút lúng túng nói.

“Anh đang ở đâu vậy? Sao lại có vẻ ồn ào thế? Lý Yến hỏi.

“Tôi đang ở bờ sông, nơi này còn lại ít người, cho nên có chút ồn ào”

“Gần sang năm mới anh ở chỗ đó làm gì? Ở cùng Lý Vũ Hân đón năm mới cũng thật lãng mạn đó? Thật ghen tị hai người bọn anh” Lý Yến nói, trong lời nói ít nhiều có chút mùi ghen tuông.

“Không có, chỉ có mình tôi, không thích xem tivi cho nên một mình ra ngoài xem náo nhiệt, hóng gió” Diệp Lăng Thiên lạnh nhạt nói.

“Một mình?” Lý Yến hơi kinh ngạc, sau đó trực tiếp nói : “Đứng đó đợi tôi, tôi lập tức qua đó tìm anh.”

“Không cần, tôi chuẩn bị về rồi” Diệp Lăng Thiên vội vàng nói thế nhưng anh vừa nói dứt lời mới phát hiện Lý Yến đã cúp điện thoại, đây chính là tính cách của Lý Yến, Diệp Lăng Thiên chỉ có thể bất đắc dĩ cười, vốn dĩ dự định trở về, hiện tại chỉ có thể tiếp tục đứng ở nơi này thôi.

Diệp Lăng Thiên tiếp tục ngồi đó thành thục rút mấy điếu thuốc, liền thấy một chiếc xe cảnh sát địa hình dừng trước mặt, sau đó nhìn thấy Lý Yến từ trên xe bước xuống, bước thẳng đi đến trước mặt Diệp Lăng Thiên, hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra, sang năm mới một mình ngồi đây hít lấy khói thuốc buồn bực, việc này không giống như phong cách của anh, nơi đây là chốn tụ họp tình cảm lãng mạn trong ngày Tết Nguyên Đán, một mình anh ngồi đây là muốn làm gì?”

Lý Yến cũng xoay người ngồi ở trên lan can ngồi vào bên cạnh Diệp Lăng Thiên.

“Không có gì, buổi tối Diệp Sương hẹn bạn học tới nhà bạn học chơi, cho nên tôi ở nhà một mình đón năm mới rất nhàm chán cũng ngủ không được cho nên liền ra ngoài đi dạo một chút. Cô tại sao lúc này rồi còn chạy ra ngoài?”

“Buổi tới hôm nay tôi trực ban, từ văn phòng tới. Anh sao lại có một mình? Lý Vũ Hân đâu? Cô ấy đi đâu à?” Lý Yến tò mò hỏi.

“Ngươi đúng là rất tận tâm với nghề mà, gần sang năm mới còn trực ban, cô tốt xấu cũng là lãnh đạo, loại việc trực ban này có thể sắp xếp những người khác làm, trở về cùng ba mẹ cô đón năm mới mới là đúng đó.” Câu trả lời của Diệp Lăng Thiên không liên quan tới vấn đề của Lý Vũ Hân, cho nên mới tránh nặng tìm nhẹ đáp lời.

“Tất cả mọi người đều hi vọng có thể về nhà ăn tết, rất nhiều người đều đã có gia đình con cái, tất nhiên hi vọng buổi tối hôm nay cả nhà có thể ở cùng một chỗ đoàn tụ, tôi dù sao cũng chỉ có một mình, tôi thế nào cũng không quan trọng.”

“Tôi rất ngạc nhiên mẹ cô sao mà đồng ý để cô trở lại đội cảnh sát hình sự”

“Tôi cùng mẹ tôi rất nghiêm túc nói hết lòng mình một lần, xuất phát từ tấm lòng can đảm, cuối cùng tôi cam đoan với mẹ. Tôi chỉ là đội trưởng cảnh sát hình sự mà thôi, không còn giống như trước nữa, một đội trưởng cảnh sát hình sự thôi, về sau không làm công việc của tuyến đầu, không tự thân lâm trận nữa, chuyên tâm quản lý công việc, chỉ làm tốt công việc đội trưởng của chính mình. Đây là thỏa hiệp cuối cùng của mẹ tôi, cho nên tôi đã đồng ý, ta rất cảm kích bà ấy. Anh cũng đừng chuyển đề tài, tôi đang hỏi anh, anh cùng Lý Vũ Hân rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Hai người các anh có phải là cãi nhau rồi không?” Lý Yến bỗng nhiên mới phát hiện Diệp Lăng Thiên căn bản không trả lời câu hỏi của mình, bắt buộc Diệp Lăng Thiên trả lời.

“Không phải cãi nhau, cô cảm thấy tôi giống như người biết cãi nhau sao?” Diệp Lăng Thiên lắc đầu nói, sau đó đáp: “Tôi cùng Vũ Hân chia tay rồi, gần đây cô ấy đã dọn đi rồi, mình ở bên ngoài thuê một căn hộ ở.”

“Hả? Chia tay? Anh nói đùa sao” Đôi mắt Lý Yến mở to quay qua nhìn Diệp Lăng Thiên, kinh ngạc hỏi.

“Cô biết tôi tuyệt đối không mang chuyện này ra làm trò đùa mà, kỳ thật cũng không có gì thật là kỳ lạ cả, trong xã hội hiện đại này yêu đương tan tan hợp hợp không phải rất bình thường sao.” Diệp Lăng Thiên lạnh nhạt nói.

Lý Yến hồi lâu không nói gì, rất lâu sau đó mới hỏi: “Vì sao? Cô ấy rất yêu anh đến tôi cũng nhìn ra được, anh cũng rất yêu cô ấy, tôi nghĩ mãi mà không ra vì sao hai người lại muốn chia tay.”

“Muốn chia tay thực ra nào có nhiều lý do như vậy, chính là không còn phù hợp nữa” Diệp Lăng Thiên nói tiếp, anh không muốn nhắc tới chuyện này quá nhiều.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi