TỔNG TÀI MỸ NHÂN YÊU CẬN VỆ

CHƯƠNG 634: KHÔNG THỂ KHÔNG CÓ EM (8)

“Nếu như ông ta không muốn thì sao?” Trần Tuấn Lương hỏi.

“Không muốn thì cũng không sao hết, cậu cứ nói cho ông ta biết tiếp theo đây chuyện của Văn Vũ có để tôi làm đi, không cần ông ta phải làm đâu, nếu như ông ta đồng ý đi theo tôi thì hiện tại tôi sẽ cho ông ta một cơ hội, nếu như mà bây giờ ông ta còn không đồng ý thì sau này đừng có tìm tôi nữa, cứ nói với ông ta như vậy đó.” Diệp Lăng Thiên lạnh nhạt nói.

Trần Tuấn Lương suy nghĩ một chút rồi sau đó mới hỏi: “Anh, nói thật thì em không biết anh làm như vậy đến cùng là vì cái gì.”

“Đơn giản thôi, tôi chỉ cần Lưu Thượng Vinh, bên cạnh tôi cần có một người thông thạo như là Lưu Thượng Vinh, cái ông già này làm chuyện đứng đắn thì có vẻ như là không được, nhưng mà nếu như làm một vài chuyện chúng ta không thể làm, hoặc là mấy cái chuyện như là liên hệ với hắc bạch, ông ta vẫn có tác dụng rất lớn.

Mặc kệ công ty tôi hay là cá nhân tôi đều cần có một người như vậy, tôi đồng ý cho ông ta cơ hội để ông ta đi theo tôi, bây giờ chúng ta sẽ cho ông ta một đãi ngộ không tệ, ít nhất cũng không ít hơn so với số ông ta đã nhận được từ nhà của Văn Vũ.

Nhưng mà tôi không thích người khác một chân đứng hai thuyền, lấy tiền của tôi lại muốn lấy bên kia, một tay ăn hai nhà, đang coi tôi là đồ ngu đó à? Cho dù tôi có cần ông ta đi nữa thì tôi cũng sẽ không cần ông ta, hiện tại ông ta lựa chọn hoặc là đi theo tôi, hoặc là lựa chọn đi theo người phụ nữ nhà họ Văn, ở nhà họ Văn, ở trong mắt của người đàn bà đó tác dụng duy nhất của Lưu Thượng Vinh là cái gì? Không phải chỉ là quan sát Văn Vũ thôi hả, nếu như Văn Vũ không còn bất cứ lực uy hiếp gì với người đàn bà đó, cậu cảm thấy là người đàn bà đó còn cần ông ta nữa không? Cắn thỏ chết ròi thì chó săn cũng trở nên vô dụng, đến lúc đó ông ta không đáng giá một xu nào hết, nếu như lúc đó ông ta lại muốn đi theo tôi, tôi tuyệt đối sẽ không cần ông ta, loại người tiểu nhân như thế này tôi không cần đâu, cho nên quyền lựa chọn nằm ở chỗ ông ta.”

“Nếu như dựa theo những gì anh nói, Văn Vũ cũng không tồn tại không có lực uy hiếp, em cảm thấy chỉ cần Văn Vũ còn sống một ngày thì trong mắt của người đàn bà đó Lưu Thượng Vinh vẫn có tác dụng.” Trần Tuấn Lương vẫn không hiểu.

“Không có uy hiếp thì lập tức không có nguy hiểm, bởi vì thời gian tôi cho Văn Vũ cũng không còn nhiều nữa đâu, hiện tại Văn Vũ đã cảm nhận được cảm giác từ thiên đường xuống địa ngục, từ một hoa hoa công tử lập tức biến thành một thứ chả là cái thá gì hết, loại cảm giác này đối với cậu ta mà nói chắc có lẽ là rất khó chịu, tiếp theo đây còn sẽ cho cậu ta thử mùi vị khác. Từ trước tới giờ cậu ta đã hại tôi nhiều lần lắm rồi, lần này tôi sẽ yêu cầu cậu ta trả lại tất cả ngay lập tức, tôi sẽ tra tấn cậu ta từ từ, hành hạ cậu ta cho đến chết.” Trong đôi mắt của Diệp Lăng Thiên xuất hiện một ánh sáng lạnh lẽo.

Trần Tuấn Lương nhìn dáng vẻ của Diệp Lăng Thiên, dường như là nhìn thấy được ánh mắt của độc lang đối xử với kẻ thù mà trước kia đã từng có.

“Anh định làm gì vậy?” Trần Tuấn Lương hỏi.

“Cụ thể như thế nào thì tôi vẫn còn chưa nghĩ ra, cậu vẫn còn cho người đi theo dõi Lưu Thượng Vinh và Văn Vũ đó chứ?”

“Bọn họ vẫn luôn ở đó, mỗi ngày hai người bọn họ làm cái gì, buổi tối bọn họ đều sẽ trở về báo cáo kỹ càng với em, căn cứ vào lời báo cáo của bọn họ, cơ bản phù hợp với những gì Lưu Thượng Vinh đã nói.”

“Được rồi, cứ theo dõi thêm hai ngày nữa đi, đến lúc đó cậu cứ nói hành tung mấy ngày nay của Văn Vũ cho tôi biết, tiếp theo tôi sẽ quyết định nên làm như thế nào.” Diệp Lăng Thiên gật đầu nói.

“Em biết rồi, cái thằng nhóc này, em phải tìm một cơ hội thật tốt để chơi chết cậu ta.” Trần Tuấn Lương cười lạnh.

“Không vội, chúng ta còn nhiều thời gian.” Diệp Lăng Thiên lạnh nhạt nói.

“Anh, em có một vấn đề muốn hỏi anh.”

“Nói đi, có chuyện gì?”

“Anh… anh với chị dâu rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?” Trần Tuấn Lương do dự một chút rồi mới hỏi.

“Cái gì?”

“Anh đừng có gạt em nữa, em đã từng học qua điều tra rồi, mặc dù em kém anh xa lắc xa lơ nhưng mà năng lực cơ bản em vẫn có đó nha. Đây là phòng tân hôn của hai người mà, nhưng mà trong phòng này lại không có bộ dạng như là phòng tân hôn, em không phát hiện ra bất cứ quần áo của phụ nữ, càng không nhìn thấy đồ vật mà phụ nữ đã từng dùng, ngược lại ở trong này rất sạch sẽ, gần như là giống nhau như đúc so với cái đêm trước khi anh kết hôn, em có thể nói một cách khẳng định là ngày hôm qua căn phòng này căn bản cũng không có người nào ở.

Ngày hôm qua là đêm tân hôn của hai người, mặt khác, hôm nay đã trễ như thế rồi mà cũng không nhìn thấy chị dâu về nhà, bộ dạng của anh cũng không giống như là chú rể, lại cộng thêm chuyện ngày hôm đó xảy ra trong hôn lễ. Anh, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy? Thật ra thì với chuyện này em vốn không nên hỏi, nhưng mà là anh em, em thật sự nhìn không được.” Sau khi Trần Tuấn Lương do dự thì lại hỏi.

“Tôi ly hôn rồi.” Rất lâu sau đó, Diệp Lăng Thiên mới thấp giọng nói với Trần Tuấn Lương.

“Ly hôn hả?” Trần Tuấn Lương trực tiếp đứng dậy nhìn Diệp Lăng Thiên, rất kinh ngạc, sau đó lại nói: “Anh không nói đùa đó chứ? Ngày hôm qua anh mới kết hôn mà hôm nay đã ly hôn rồi?”

“Đúng vậy, hôm nay ly hôn rồi, sáng ngày hôm nay đã ly hôn, về phần nguyên nhân thì tôi không muốn nói, đối với chuyện tình cảm có đôi khi cũng không có cách nào nói rõ ràng thứ nhất thứ hai thứ ba gì đó. Dù sao thì chuyện cũng chính là như vậy đó, tôi đã ly hôn rồi, hiện tại tôi là người độc thân, là một cá thể. Thôi được rồi, Báo, tôi biết là cậu lo lắng cho tôi, không sao hết, tôi vẫn còn chưa đến mức bị chuyện nhỏ này đánh bại đâu, hiện tại huyện mà tôi đau đầu nhất đó chính là cũng không biết làm như thế nào để giải thích chuyện này với Diệp Sương đây.” Diệp Lăng Thiên cười khổ nói, đây đúng là chuyện làm cho anh phải bối rối nhất.

Thật lâu sau Trần Tuấn Lương cũng không nói cái gì, cuối cùng mới lên tiếng nói: “Anh, em cảm thấy mặc kệ là có lý do và nguyên nhân gì anh cũng phải nói rõ cho em ấy biết đi, thật ra thì em ấy mới là người quan tâm anh nhất.”

“Tôi biết rồi, tôi sẽ nói với con bé, được rồi, cũng không còn sớm nữa, tôi cũng không tiễn cậu, cậu về sớm đi, tôi muốn yên lặng một mình suy nghĩ một vài chuyện.” Diệp Lăng Thiên nhớ đến những chuyện này, khó tránh khỏi có chút tâm phiền ý loạn.

“Vậy thì được rồi, thế em đi trước đây.” Trần Tuấn Lương cũng không nhiều lời cái gì nữa, đứng dậy trực tiếp đi ra ngoài, giữa đàn ông và đàn ông với nhau có một loại phương thức giao tiếp của đàn ông, cũng có phương thức biểu đạt quan tâm giữa đàn ông với nhau.

Diệp Lăng Thiên ngồi một mình trên ban công suy nghĩ mọi chuyện, nghĩ nhiều nhất đương nhiên vẫn là Lý Yến, kết hôn và li hôn mặc dù là do Lý Yến kiên trì, mặc dù lỗi sai ở trên người Lý Yến, nhưng mà Diệp Lăng Thiên biết là mình cũng nên chịu trách nhiệm. Trong lòng của anh cảm thấy rất có lỗi với Lý Yến, mà con người của anh sợ nhất đó chính là trong lòng của mình cảm thấy có lỗi với người khác.

“Anh ơi, anh Tuấn Lương đi rồi sao anh lại không tiễn anh ấy một chút.” Lúc này, Diệp Sương đẩy cửa ra hỏi Diệp Lăng Thiên.

“Cậu ấy cũng không phải là người ngoài, không cần thiết phải làm mấy chuyện này đâu.”

“Vậy cũng đúng, em thấy anh ấy như vậy không nói được có bao nhiêu cung kính đối với anh, nhìn thấy anh thì giống như là con chuột thấy con mèo, ở trước mặt của anh trông giống như là một con người khác, thật sự không biết anh có gì đáng sợ.”

Diệp Sương cười hì hì nói.

Diệp Lăng Thiên cười cười không nói gì.

“À đúng rồi, sao trễ như vậy rồi mà chị dâu vẫn còn chưa về nhà vậy? Tăng ca hả? Không phải là hai người phải ra ngoài hưởng tuần trăng mật à? Sao lại còn đi làm nữa chứ, sao em cảm thấy sau hai người có hơi lạ vậy?” Rốt cuộc Diệp Sương vẫn hỏi Diệp Lăng Thiên chuyện này.

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi