Chương 110 Xâm nhập
Hoắc Anh Tuấn lên xe mang cả khí lạnh bên ngoài vào, trực tiếp gọi điện thoại cho La Cơ Vị Y hỏi: “Tìm được địa chỉ của cô ấy rồi sao?”
Hoắc Anh Tuấn chưa nói tên người, nhưng La Cơ Vị Y sao mà không biết “cô ấy” là ai?
Năm đó tổng giám đốc Hoắc tận mắt nhìn thấy bà chủ bị nổ thành tro tàn trong căn nhà kia, nhưng không chịu tin tưởng cô ấy đã chết như vậy, lập tức phát động tìm kiếm thương vong, bọn họ mấy ngày mấy đêm không chợp mắt nhưng tìm không ra một chứng cứ có thể chứng minh bà chủ có thể còn sống.
Từ đó về sau, tổng giám đốc Hoắc thường sẽ gọi bọn họ tiếp tục điều tra, tìm trên các chuyến bay ra nước ngoài, tìm trên xe buýt liên tỉnh, tìm ở trạm kiểm soát hải quan…… Thời gian lâu đần, tống giám đốc Hoắc không nhắc tới tên bà chủ nữa, chỉ hỏi: “Tìm được cô ấy chưa?”
La Cơ Vị Y biết, thật ra mỗi lần tổng giám đốc Hoắc hỏi vấn đề này cũng không ôm bao nhiêu hy vọng, việc này chỉ trở thành một thói quen của anh, một điều anh luôn nghĩ tới, thật giống như trên đời này chỉ cân anh không từ bỏ tìm kiếm cô, cô sẽ không hoàn toàn biến mất.
Năm năm trôi qua, đã thật lâu anh không hỏi lại vấn đề này.
“Đúng vậy, đã tìm được.” Dù sao đó cũng là K, nếu cô cố tình muốn che giấu tung tích của mình thì quá dễ dàng.
Bọn La Cơ Vị Y phí sức lực rất lớn, vận dụng thế lực trong thành ngoài thành giúp đỡ mới xác định chỗ ở hiện tại của cô, nhưng chỗ ở này…… La Cơ Vị Y dừng một chút, mở miệng nói: “Ở bờ sông Lam, khu A số 12, chủ sở hữu tên là Tân Kỳ Tân”
Hoắc Anh Tuấn lập tức phát ra một tiếng cười nhạo trào phúng đến cực điểm.
Ha, người quen cũ.
Anh gõ khớp xương ngón trỏ lên giữa mày, Lục Xuyên Mạn, Tần Dương, A, Tần Kỳ Tân……
Những người này, anh tính sổ từng người một!
Hoắc Anh Tuấn dùng sức đạp chân ga, giống như muốn giẫm mạnh lên đầu ai đó.
Bên bờ sông Lam, khu A, ba anh em họ Đường đang chủ động quay mặt vào tường lây lấy lòng mẹ, rốt cuộc thì hôm nay là bọn cậu tự tiện hành động, suýt chút nữa thì làm mọi việc rối tung!
Đường Hoa Nguyệt ôm cánh tay ngồi trên sô pha nhìn ba đứa nhỏ quay lưng về phía cô, trong lòng vừa tức giận vừa buồn cười, nhưng dù cưng chiều con, nên phê bình thì không thể mềm lòng.
“Nói xem, hôm nay gạt mẹ và chú Tần đi ăn cơm là ý kiến của ai?”
Bé hai nghĩa khí nhất, lập tức ôm vào người mình: “Là con! Bọn con đều thích chú bác sĩ Tần, hơn nữa chú ấy có ơn với nhà của chúng †a, nên bọn con thay mặt mẹ mời chú ấy ăn cơm!”
Đường Hoa Nguyệt cười thầm một cái, tuổi còn nhỏ biết cái gì mà có ơn hay không…… Nhưng bé hai nói cũng không sai, chỉ riêng việc năm đó cứu cô cũng đáng giá cô dùng mạng để trả.
Một bữa tối dưới ánh nến mà thôi, không có gì xấu hổ hết, Đường Hoa Nguyệt tức giận cũng không phải vì chuyện này, Cô lại hỏi: “Vậy vì sao Hoắc Anh Tuấn cũng vừa vặn xuất hiện ở đó?”
Nhắc tới người bố xấu, ba đứa nhỏ không dám trả lời bừa, bọn cậu mặt quay mặt vào tường cúi đầu, đứa này chọc đứa kia, đứa kia đẩy đứa này không hẹn mà cùng quay đầu lại nhìn sắc mặt của mẹ.
Đường Hoa Nguyệt nhìn ba nhóc con làm động tác giống nhau, vấn giả vờ bất an rồi nhịn cười, ra vẻ nghiêm túc ho khan một tiếng.
Ba anh em nhanh chóng xoay người chạy lại, Vân Thư kẹp giữa hai anh trai bắt đầu chủ động khoe mẽ: “Mẹ, bọn con biết sai rồi… Sẽ không bao giờ hành động thiếu suy nghĩ như vậy nữa! Mẹ đừng tức giận được không? Con gái tức giận sẽ không xinh đẹp, bọn con bị phạt không quan trọng, nhưng mẹ nhất định phải là người mẹ xinh đẹp nhất trên thế giới mới được!”
Đường Hoa Nguyệt không nhịn được bật cười, mấy đứa nhỏ này chỉ cần làm nũng một chút thì chỉ cần một giây là cô đã đầu hàng. Bé hai tranh thủ rèn sắt khi còn nóng: “Vâng vâng, mẹ đừng trách em gái làm bừa, đều tại bọn con không nên đưa ra ý kiến không hay cho em ấy, mẹ phạt bọn con đi, phạt bọn con không được ăn kem trong một tuần!”
Vân Thư không thể tin được ngẩng đầu nhìn về phía anh ba, vành mắt.đã đỏ,lên nhìn đáng thương vô cùng, không nghĩ rằng mình lại gặp thảm cảnh này…
Bé lớn Đường Cận Minh gần như chưa từng chọc Đường Hoa Nguyệt tức giận, cũng không biết tỏ ra đáng yêu, chỉ biết cúi đầu ở một bên “Vâng vâng, dạ dạ, đúng đúng” phụ họa cho em trai em gái của mình.
Đường Hoa Nguyệt đứng lên, tim cô đã hoàn toàn mềm nhũn, cho dù như thế nào, bọn nhỏ cũng là muốn nghĩ cho cô, một lòng muốn tốt cho có.
Cô đi đến bên cạnh Đường Cận Minh, ngồi xổm xuống rồi cầm lấy tay nhỏ của cậu, vừa muốn nói chuyện, chuông cửa vang lên.
Đường Hoa Nguyệt cho là Tần Kỳ Tân tới, lúc trước bữa tối ở nhà hàng xoay kia bị gián đoạn nửa đường, còn để anh ta vội vội vàng vàng mang đứa nhỏ tới đi, Cộ thật sự không đành lòng, chuẩn bị làm một bữa cơm ở nhà để bù cho anh ta.
Cô không hề phòng bị mở cửa ra: “Mau vào đi, em đã mở sẵn rượu vang đỏ ”
Rầm!
Đường Hoa Nguyệt chấn động đóng mạnh cửa phòng.
Người đàn ông đứng ngoài cửa là Hoắc Anh Tuấn!
Sao anh ta tìm được nơi này?!
Trong phòng khách ba đứa nhỏ nhìn thấy mẹ hoảng sợ, ý thức được điều gì, tay cầm tay mở to mắt, sẵn sàng chuẩn bị hành động.
Đường Hoa Nguyệt vội vàng vẫy tay với bọn nhỏ: “Người xấu đến, mau trốn đi Sắc mặt Hoắc Anh Tuấn xanh mét đứng ở cửa, vừa mới bị Đường Hoa Nguyệt sập cửa lại, chỉ thiếu một mm là đập trên mũi anh rồi, anh nén lửa giận lại, trực tiếp giơ tay gõ lên cửa: “Đường Hoa Nguyệt, mở cửa cho tôi!”
Trên đường đi tìm Đường Hoa Nguyệt, lòng anh tràn đầy vội vàng và lo âu, căn bản không chú ý tên gọi khu này là gì, nhưng bây giờ anh theo địa chỉ tìm đến mới phát hiện đây là căn phòng mà Tần Kỳ Tân đứng tên, nhưng mà chỉ cách bất động sản của Tân Dương một toà nhà….. Thậm chí bãi đỗ xe ngầm cũng thông với nhau!
bên, trơ mắt nhìn Hoắc Anh Tuấn đạp mở cửa phòng từ bên ngoài!
Hai mắt người đàn ông đỏ lên, cả người tiêu điều, như là hận không thể xẻo thịt uống máu Đường Hoa Nguyệt.
Đường Hoa Nguyệt(hơi lùi về phía sau một bước, lo lắng nhìn cửa phòng ngủ đã đóng chặt.
Hoắc Anh Tuấn nheo.mắt lại, đem sự thấp thỏm theo bản năng của cô thu vào đáy mắt, anh tiến lên dùng một tay ép Đường Hoa Nguyệt dựa vào tường, bàn tay to nắm chặt cằm của cô, tất cả tức giận phun trào: “Sao không dám mở cửa, hử?
Cô lén lút giấu ai ở đây?
Đường Hoa Nguyệt cũng bị chọc giận, dùng sức nâng khuỷu tay đánh về phía xương sườn người đàn ông, Hoắc Anh Tuấn bị đau buông tay ra, cô lập tức lùi lại đến bên cạnh sô pha, cầm áo choàng khoác lên trên người, hít thở sâu, khôi phục bình tĩnh.
“Giấu? Vì sao tôi phải giấu? Đừng quên, tôi đã goá chồng, không cần phải lén lút”
Hoắc Anh Tuấn hừ lạnh một tiếng, quét nhìn cô từ trên xuống dưới, không nói một lời đã cất bước đi đến phía bên trong: Nơi đó là phòng bọn nhỏ trốn!