TỔNG TÀI NGƯỢC THÊ: YÊU KHÔNG LỐI THOÁT (CÔ VỢ BỊ BỎ RƠI CỦA TỔNG TÀI HUNG DỮ)

Chương 149: Đừng bảo là khao khát anh đấy nhé

Chỉ một lát sau đó chiếc Rolls-Royce đen đã chạy thẳng vào đường dành cho khách quý vào trong hội trường.

Đây là nơi mà những vị khách cực kỳ đẳng cấp ra vào nên có rất nhiều phóng viên cánh nhà báo chực chờ ở đây.

Chiếc xe dừng từ từ, tất cả phóng viên đều chĩa ống kính vào cửa xe chuẩn bị chụp Hoắc Anh Tuấn.

Chiếc cửa xe được biết bao nhiêu người ngóng trông mở ra nhưng người xuống xe lại chỉ là La Cơ Vị Y bình thường không có gì đặc biệt Đèn flash chớp loé và kêu tanh tách một đợt rồi thôi.

La Cơ Vị Y ngại ngùng đi vòng qua bên ghế lái mở cửa xe cho Hoäc Anh Tuấn.

Tất cả mọi người nín thở, và rồi đèn flash lại thi nhau chớp loé lia lịa.

Đôi chân dài của Hoäc Anh Tuấn rảo bước trên thảm đỏ dài, anh rất tốt bụng khi dừng lại trong giây lát để cho mỗi người có cơ hội chụp

đủ ảnh Bỗng nhiên không phân biệt rõ ràng được ánh đèn flash chụp Hoắc Anh Tuấn sáng hơn hay ánh đèn huỳnh quang chiếu vào người Hoắc Anh Tuấn sáng hơn.

Đến mức mà nhân vật nhỏ bé như Từ Uyển Nhan đây rõ ràng là chẳng có ai quan tâm.

Đội xe chở tổ điều hành trò chơi của GS đều đồng loạt dừng từ từ lại phía sau, bấy giờ Từ Uyển Nhan mới chuệnh choạng ôm bộ lễ phục đồ sộ mà cô chưa kịp thay xuống xe. Cô đứng yên tạo dáng đợi phóng viên chụp ảnh nhưng lại nhận ra không có một ống kính nào chữa vào cô, tất cả đều nháo nhào đuổi theo cái bóng Hoäc Anh Tuấn sắp biến mất.

Từ Uyển Nhân giậm chân bực bõi, đành phải ba chân bốn cảng đuổi theo. Không biết tổ điều hành này ăn gì mà chân người này dài hơn người kia. Từ Uyến Nhan suýt thì ngã vồ ra đất, cuối cùng cũng đã sắp đuổi kịp những bước chân bước theo Hoắc Anh Tuấn từ khi bước vào.

Nghe tiếng đế giày cao gót lộc cộc theo tiếng chân mình, Hoäc Anh Tuấn dừng bước xoay người lại nheo lông mày nói: “Theo anh làm gì?”

“Em, em..” Từ Uyển Nhan tự nhiên nghẹn họng.

Hoắc Anh Tuấn nhìn đồng hồ đeo tay và lại sải bước chân dài chứ không hề cho cô ta thời gian nghĩ ngợi, nói lạnh lùng: “Nên đi đâu thì đó, tìm vị trí chính xác của mình”

Anh nhìn lên tầm mặt dừng ở khu vực ngồi ở khu A đối diện sân khấu.

Có một ghế ở chính giữa khu này anh giữ lại cho riêng Đường Hoa Nguyệt. Trước đó cô đã đồng ý với anh sẽ đến trước sự chứng kiến của mọi người trong buổi họp báo ra mắt Vinh Quang Chỉ Diệu.

Hoắc Anh Tuấn chỉ hy vọng cô không nuốt lời.

Thở một hơi nặng nhọc, Hoắc Anh Tuấn ngồi bên cạnh vị trí chuẩn bị cho Đường Hoa Nguyệt, anh nhấc tay lên xem giờ, còn năm phút nữa là buổi họp báo ra mắt chính thức bắt đầu.

Các ghế xung quanh được ngồi kín dần dân, tiếng trò chuyện bàn tán cũng ngày một to hơn dưới ánh đèn biến đổi liên tục.

Từ Uyển Nhan đã thay xong bộ lễ phục màu vàng óng và đang ngồi chung với mấy người đàn ông ở hàng ghế sau Hoắc Anh Tuấn.

Một thành viên trong tổ điều hành bị cướp ghế không biết ngồi đâu nên đành phải đứng ngại ngùng ở bên cạnh.

Hoäc Anh Tuấn bắt chéo chân, thần thái vô cùng kiêu căng và ngang ngược.

Nhưng không một ai biết trái tim của anh đang loạn nhịp.

Tất cả khách quý và khán giả đã đến, khán phòng long trọng hơn anh nghĩ nhưng… người duy nhất anh muốn gặp lại không đến.

La Cơ Vị Y cúi người nói khẽ: “Sắp đến giờ rồi sếp, sếp chuẩn bị phải lên sân khấu”

Hoäc Anh Tuấn ừ một tiếng, ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng sờ cảm, đôi môi mỏng mim thành một đường không mấy vui vẻ.

La Cơ Vị Y biết tại sao Hoắc Anh Tuấn khó chịu nhưng nói thật là anh cảm thấy cô K đồng ý chỉ là xã giao thôi. Anh không hề tin lời hứa đó, chỉ mong là lát nữa sếp không bị ảnh hưởng đến việc phát biểu vì chuyện này.

Người dẫn chương trình trên sân khấu đã giới thiệu xong lời mở đầu mà còn giới thiệu buổi họp báo sẽ tiến đến phần khiến tất cả mọi người vui mừng nhất.

Tiếng võ tay xung quanh giòn giã như sấm đánh, một chiếc đèn pha từ từ chiếu đến vị trí hiện giờ của Hoäc Anh Tuấn. Hoắc Anh Tuấn biết anh phải lên sân khấu rồi.

Anh đưa mắt nhìn xuống, khi ngẩng mặt lên lại, ánh sáng màu vàng cũng phủ xuống đỉnh đầu anh làm Hoäc Anh Tuấn đẹp đến siêu thực.

Anh nở nụ cười nho nhã mà cũng hoàn hảo nhưng La Cơ Vị Y nhìn thấy hai hai bàn tay để sõng bên người đang bấm xương ngón tay cực kỳ kiềm chế.

Hoắc Anh Tuấn nghiêng khẽ đầy liếc mắt qua chiếc ghế không người bên cạnh rồi bước thong dong lên sân khấu.

Đường Hoa Nguyệt bỡn cợt anh! Anh đã tỏ lòng chân thành vô cùng lớn nhưng cô ấy khinh không đến cơ à?

Từ Uyển Nhan ngồi hàng ghế sau cùng liếc ánh mắt khinh thường qua chiếc ghế trống kia, nét mặt không giấu được cảm xúc mỉa mai.

Sợ này, con khốn đó không dám đến là cái chắc! Hờ, uổng công cô dùng mọi cách mới mượn được bộ “chiến bào” cực kỳ sang trọng này để so bề với Đường Hoa Nguyệt trước mặt Hoắc Anh Tuấn, nhưng mà con nhỏ nhát cáy đó đúng là cái thứ ăn hại, không cả dám xuất hiện!

Mắt cô bất giác nhìn sang Lộ Tuấn bên phải và đã vỡ lẽ.

Đúng rồi, A xếp hạng nhất trên toàn thế giới được cô mời về dưới trướng, tất nhiên Đường Hoa Nguyệt muôn đời hạng hai không dám xuất hiện ở đây!

Từ Uyển Nhan ngẩng đầu lên nhếch môi kiêu ngạo.

Trong khi đó Lộ Tuấn bät được biểu cảm biến hoá của Từ Uyến Nhan qua khoé mắt chỉ cảm thấy sởn gai ốc. Xúi quẩy thật, cái cô ả dở hơi này nhìn anh làm gì! Đừng bảo là… đang khao khát anh đấy nhé?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi