TRẠCH NHẬT PHI THĂNG


Chu Tề Vân đọc rất kỹ lưỡng, quả nhiên có thể bổ sung khuyết điểm của [Đà Ẩu tiên thư].“Chúc bạch mi lão tổ thân thể khỏe mạnh, độ kiếp thành công.” Hứa Ứng viết ở trang cuối cùng.“Cái tên này...”Chu Tề Vân mỉm cười, bắt đầu đọc lại từ đầu, thầm nghĩ: “Nể tình câu nói này, cho hắn thêm chút thời gian chạy trốn.”Lần này hắn đọc cực kỳ kỹ lưỡng, từ từ lĩnh ngộ, sau khi đọc xong quyển kinh văn đã là ngày hôm sau.“Bây giờ ta có đuổi chắc cũng không tìm được hắn?”Chu Tề Vân duỗi thẳng người, dưới chân núi lại có tiếng xì xào.Hắn đi tới cửa sổ Ngô Đồng cung, đẩy cửa sổ nhìn ra, ngàn vạn na sư của Chu gia đã tới dưới chân núi.Các na sư này vận chuyển đủ loại vật tư, đủ loại bảo vật, chuẩn bị chế tạo một thần đàn tế trời trên đỉnh núi.Đây sẽ là nơi Chu Tề Vân độ kiếp!“Một người bắt rắn khác sẽ chạy trốn đến đâu đây?” Chu Tề Vân nhìn mọi người bận rộn bên dưới, trong lòng thầm nhủ.“Thất gia, ngài chuông, Nguyên huynh đệ định giới thiệu muội muội của hắn cho ta.

Nguyên huynh đệ điển trai như vậy, chắc chắn muội muội cũng không kém.”Hứa Ứng thầm vui mừng nói: “Không khéo còn bớt được chút tiền sính lễ.”Con rắn lớn Ngoan Thất hiện ra chân thân, đưa thiếu niên ngao du trong dãy núi, đi tới nơi cần đến, cười nói: “Quách Tiểu Điệp trông cũng đẹp mà, kết quả lại có bà chị hơn hai trăm cân? Nếu đẹp thật thì làm gì tới phiên ngươi? A Ứng, ta cảm thấy ngươi nên chuẩn bị sính lễ đi!”Quả chuông trôi lơ lửng trên không trung, bay lòng vòng quanh Hứa Ứng nói: “Nguyên Vị Ương mười lăm tuổi, lớn hơn A Ứng một tuổi, muội muội của hắn không phải cùng tuổi với A Ứng, thì là nhỏ hơn A Ứng.


Một bé gái thì có xinh xắn cỡ nào vẫn là bé gái.

Hơn nữa Nguyên gia là thế gia, sính lễ sẽ càng cao.”Hứa Ứng suy nghĩ một chút rồi nói: “Không đưa sính lễ, bắt cóc muội muội của hắn nhé?”“Nguyên Vị Ương sẽ giết ngươi!”Hứa Ứng cười ha hả, đứng giữa hai sừng trắng đen của con rắn lớn, nhìn núi sông bát ngát trong vùng đất mới, cao giọng nói: “Đi! Chúng ta đi tìm quê hương!”“A Ứng, có tìm được khu đất Hứa gia không?”“Nhất định rồi!”Sau khi tu luyện [Ba Xà chân tu], sức lực càng lúc càng mạnh mẽ, trườn giữa núi sông cũng ngang với na sư chạy toàn lực.Hắn mang theo Hứa Ứng tìm kiếm khắp nơi, thỉnh thoảng Hứa Ứng lại ngự kiếm bay lên trên không, quan sát địa hình sông núi, tìm kiếm dấu vết quen thuộc.Cứ thế vừa đi vừa nghỉ, được bao xa không biết, tìm bao núi sông không hay, nhưng vẫn không tìm thấy địa điểm quen thuộc trong trí nhớ của y.Lúc này trong vùng đất mới, sông núi rất khác so với khi xưa, trong núi có rất nhiều sinh vật đáng sợ ẩn hiện; đến tối lại có cõi âm xâm lấn, khiến cho thế giới trở nên kỳ quái.Hứa Ứng còn phát hiện có thần linh của âm đình ẩn hiện, theo dõi sau lưng bọn họ, giám sát động tĩnh của bản thân.“A Ứng, âm đình chưa dừng việc truy bắt ngươi.”Quả chuông lo lắng nói: “Khi Chu Tề Vân có mặt, bọn họ không dám động tới ngươi.

Bây giờ Chu Tề Vân không ở đây, e rằng âm đình lại triệu tập Thành hoàng, Phán quan tới truy bắt ngươi.”Cứ thế qua hơn mười ngày, bọn họ thấy một huyện thành trong vùng đất mới, không ngờ nơi này không bị cõi âm xâm lấn phá hoại.

Tới gần mới biết đây là huyện thành Kỳ Dương, là thiên đường nhân gian hiếm thấy.Huyện thành Kỳ Dương đã mất mọi đường liên lạc với bên ngoài, mọi người thấy Hứa Ứng ai nấy cực kỳ kinh ngạc, lao nhao ra ngoài quan sát.Hứa Ứng ăn mấy bát bún lớn, cay tới mức đổ mồ hôi đầm đìa, hò hét sung sướng.


Mấy hôm trên Cửu Nghi sơn y đều ăn đồ ăn do Ngự Thiện phòng chế tác, đã chán ngán, hôm nay mới được ăn bát bún đặc sản Vĩnh châu, chỉ cảm thấy được trở lại nhân gian.“Ngài chuông, Thất gia, vừa rồi ở trên không ta đã thấy phía đông Kỳ Dương có núi sông quen thuộc.” Hứa Ứng trả tiền cơm rồi hưng phấn nói: “Lát nữa chúng ta tới phía đông huyện thành xem thử.”Ra khỏi Kỳ Dương huyện thành, đi một mạch về phía đông, trong lòng quả chuông và Ngoan Thất cũng nghi hoặc không thôi.“Thất gia, tổ tiên ngươi sinh sống ở Vĩnh châu ba trăm năm, có thấy phía đông Kỳ Dương có mấy dãy núi cổ xưa này không?” Quả chuông lặng lẽ hỏi.Ngoan Thất lắc đầu nói: “Nơi này ngoài huyện thành là Kỳ Dương, những nơi khác vốn không phải Kỳ Dương!”Quả chuông nói: “Thế thì kỳ lạ.

A Ứng nói trong trí nhớ của hắn nơi này rất quen thuộc, nhưng đây là vùng đất mới cơ mà! Khu đất Hứa gia trong trí nhớ của A Ứng có thật là khu đất Hứa gia không?”Ngoan Thất cũng không khỏi lo lắng.Nhưng Hứa Ứng lại rất phấn khởi, liên tục chỉ tay vào núi non hay sông ngòi xung quanh, nói trong trí nhớ của mình chúng trông như vậy.“Nếu khu đất Hứa gia trong trí nhớ của hắn không phải khu đất Hứa gia bảy năm trước thì sao?”“Ở đây ở đây!”Hứa Ứng hưng phấn nói: “Ta nhớ nơi này, phía trước có một thôn trang, trước cửa thôn có một con sông nhỏ, bên kia bờ là khu đất Hứa gia nhà ta!”Hắn nhảy từ trên đỉnh đầu Ngoan Thất xuống, chạy thẳng về phía trước.Ngoan Thất vội vàng hóa thành con rắn nhỏ, nhảy lên vai Hứa Ứng.Quả chuông cũng vội vàng bám theo, chui vào sau đầu Hứa Ứng.Quả nhiên phía trước có một con sông nhỏ, cũng có một thôn trang.

Thôn trang không lớn, giản dị cũ kỹ, có từng căn nhà nho nhỏ, còn có khói bếp lượn lờ.Không ngờ nơi này còn có cư dân, đang nhóm lửa nấu cơm.Chắc bọn họ là dân chúng quanh khu vực Kỳ Dương, bị vùng đất mới chia cắt, mất liên lạc với bên ngoài.Hứa Ứng nhanh chóng đi tới, nhìn sang bờ bên kia con sông, nơi đó hoàn toàn hoang tàn, không có thứ gì, cũng không có dấu vết hỏa hoạn.Ngoài cửa thôn có mấy ông lão ngồi dưới tán cây hóng mát.


Hứa Ứng khôi phục bình tĩnh, đi tới dò hỏi: “Xin hỏi các vị lão trượng, có phải phía đối diện có một thôn xóm tên là khu đất Hứa gia không?”“Khu đất Hứa gia?”Ông lão kia nghe vậy, dồn dập lắc đầu nói: “Nơi này chưa từng có chỗ nào gọi là khu đất Hứa gia.”Hứa Ứng lung lay đầu, bỗng thấy choáng váng.Không có ở đây?“Đúng, chúng ta sinh sống quanh đây nhiều đời rồi, chưa từng nghe có ai nhắc tới khu đất Hứa gia.

Thiếu niên, ngươi là ai?”“Ta là ai?”Đầu óc Hứa Ứng ầm ầm chấn động, đủ loại trí nhớ dồn dập kéo tới, lẩm bẩm: “Ta là ai? Không sai, rốt cuộc ta là ai...”“Ta đã từng gặp ngươi.”Một ông lão mắt mờ chân run, quan sát gương mặt Hứa Ứng vài lần, cuối cùng cũng thấy rõ bộ dạng y, kinh ngạc nói: “Khi còn nhỏ ta từng gặp ngươi! Trông ngươi vẫn như hiện giờ! Đúng rồi, chính là ngươi!”Ông lão kích động tới mức suýt ngất, la lối: “Gặp quỷ, gặp quỷ rồi! Lúc mười mấy tuổi ta đã gặp ngươi, giờ ta bảy mươi sáu tuổi, ngươi vẫn không thay đổi!”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi